Đọc truyện Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 19



Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
"Đã trở về?"
Nhan khê vào cửa thấy Tống Hải ngồi trên sô pha, thuận tay ném túi lên ghế: "Ba, ba không ra ngoài sao?"
"Buổi tối có một bữa tiệc riêng, có rất nhiều người trong lĩnh vực kinh doanh, ba về thay quần áo trước." Tống Hải suy nghĩ một chút, "Buổi tối con cũng đi cùng ba, thuận tiện gặp những người bạn của ba."
Lần trước tiệc sinh nhật phu nhân Nguyên gia, rất nhiều bạn bè của ông không nhận được thiệp mời, cho nên ông cũng không có cơ hội giới thiệu Nhan Khê cho nhiều bạn bè hơn. Bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội khoe con gái trước mặt bạn bè, Tống Hải làm sao nỡ bỏ qua.
"Dạ được" Nhan Khê đoán được chút tâm tư của ba cô, cũng nguyện ý thỏa mãn nguyện vọng của ông, lập tức đáp ứng. Quả nhiên sau khi cô gật đầu, trên mặt Tống Hải lộ ra nụ cười vui vẻ.


"Đúng rồi." Tống Hải gọi Nhan Khê chuẩn bị lên lầu, "Có đôi khi việc làm ăn của ba quá bận rộn không thể ở nhà, trong nhà vẫn nên cần có người nấu cơm dọn dẹp phòng, hay là tìm một người dì đáng tin cậy đến nhà, nấu cơm quét dọn vệ sinh giúp chúng ta được không?"
Ông có cẩn thận đến đâu, cũng là một người đàn ông, mời một người dì đến chăm sóc Nhan Nhan, cũng có thể thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhan Khê ngẩn người, ba ở một mình chín năm cũng không mời dì, hiện tại tìm dì chỉ sợ cũng là vì cô.
"Không cần đâu, vệ sinh có nhân viên theo giờ đến làm." Nhan Khê cười nói, "Người ngoài ở nhà cũng không tiện, con thấy cứ như vậy vẫn rất ổn."
Tống Hải thấy Nhan Khê quả thật không có ý muốn mời dì giúp việc, đành phải nói: "Vậy thì theo con, sau này nếu muốn mời người, nói với ba một tiếng là được." Bình thường ông ấy quá bận rộn, luôn lo lắng không thể chăm sóc tốt cho cô.


Quay trở lại phòng, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt, để da mặt thoáng khí. Ngồi vào bàn vẽ truyện tranh bán manh một lúc, cô liếc nhìn thời gian rồi đứng dậy thay quần áo.
Loại tiệc thương nghiệp này, quần áo mặc quá tùy ý không thích hợp, nhưng ăn mặc quá trịnh trọng lại có vẻ không đủ khí phách sang trọng, cuối cùng cô chọn một chiếc váy trễ vai thắt eo, thuận tiện trang điểm cho mặt. Đi tới trước gương, xác định là một cô gái nhu thuận thanh tú, Nhan Khê mới đeo bông tai.
"Bác Chu kinh doanh dược phẩm, năm nay nghiên cứu ra một loại thuốc đặc hiệu mới, còn được bộ phận liên quan khen ngợi." Ngồi trên xe, Tống Hải giới thiệu nhân vật chính của bữa tiệc lần này, "Bữa tiệc tối nay, cũng chính là tiệc ăn mừng của bác ấy."
Nhan Khê phát hiện Tống Hải không đề cập đến tính cách của bác Chu này, điều này có chút khác biệt so với việc giới thiệu những người bạn khác của ông ấy, "Quan hệ giữa ba và vị bác Chu này rất tốt?"


"Bạn bè trên thương trường, không có xung đột lợi ích, quan hệ sẽ không quá xấu." Tống Hải nói mơ hồ, "Nghe nói anh ta đi theo tống gia, gần đây chính là thời điểm xuân phong đắc ý."
"Tống gia?" Nhan Khê không lăn lộn trong giới kinh doanh hoàn toàn không biết gì về những thứ này, "So với Nguyên gia còn lợi hại hơn sao?"
"Luận nội tình, Tống gia so ra kém Nguyên gia, luận tài lực..." Tống Hải suy nghĩ sâu xa một lát, "Dù sao cũng là một gia tộc lớn đứng ở Đế Đô dậm chân."
"Cho nên kỳ thật ba cũng không rõ ràng." Nhan Khê vẻ mặt hiểu rõ, "Nhà chúng ta ngay cả đùi Nguyên gia cũng không ôm được, cũng không biết Tống gia đến tột cùng lợi hại cỡ nào." Cô không dám nói trưa nay mới cùng Nguyên nhị thiếu gia ăn cơm, còn đem người đắc tội. Luôn cảm thấy lời này nếu nói ra, ba cô có thể cho rằng đầu óc cô đang phát sốt.
"Dù sao chúng ta cũng không ôm được đùi Tống gia, ba biết nhà hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền cũng vô dụng." Tống Hải bình thường một mình mà tới, hôm nay ông lại đơn thuần đi cùng một cô con gái.
Là một người trân quý con gái, Tống Hải không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào đem con gái mình khoe.
Biệt thự Chu gia người đến người đi, xe sang đậu đầy trước nhà sau, con dâu con gái con rể của Chu lão bản vì nghênh đón khách nhân mà bận đến chân không chạm đất, Chu lão bản nghe các tân khách khen ngợi, lộ ra nụ cười hài lòng.
"Ba" con trai Chu lão bản đi đến bên cạnh ông nhỏ giọng hỏi, "Người Tống gia thật sự sẽ đến sao?"
"Người trẻ tuổi thật sự là thiếu kiên nhẫn." Chu lão bản lộ ra nụ cười tự cho là cao thâm khó lường, chỉ là trong mắt đắc ý cùng khoe khoang vẫn bại lộ nội tâm của ông ta, "Yên tâm đi."
Tống gia không chỉ muốn người tới, hơn nữa còn là người thừa kế tương lai của Tống gia. Quý thiếu gia nhà giàu chính là người trong hào môn, hắn vẻn vẹn chỉ gặp qua vị thiếu gia này hai lần, liền nhìn ra người này phong độ nhẹ nhàng, năng lực phi phàm, lập tức không có mấy người trẻ tuổi nào nhượng bằng. Đứa con trai của ông cũng coi như ưu tú, so sánh với hắn trong nháy mắt cái gì cũng không còn.
"Chu lão ca, chúc mừng " một người đàn ông mập mạp tiến lại gần, vươn tay về phía ông ta, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, "Người gặp chuyện vui tinh thần đều sảng khoái, công ty Chu lão ca nghiên cứu ra loại thuốc tốt mang lại lợi ích cho mọi người, không chỉ là chuyện tốt riêng anh, mà còn là chuyện tốt của bệnh nhân, da mặt tôi dày, trước tiên nói với anh một tiếng chúc mừng, tôi cũng vui mừng."
"Tống lão đệ khách khí, tôi và anh nhiều năm quen biết, nào cần những lời khách sáo này, có chỗ nào cần, nói với tôi một tiếng là được." Chu lão bản vội vàng nắm tay đối phương, thuận tay còn vỗ vỗ vai đối phương, bộ dáng hai anh em tốt.
Tống Hải này là lão hồ ly, hơn 20 năm trước mới đến Đế Đô lang bạt, vẫn là một kẻ nghèo hai bàn tay trắng, hiện tại không chỉ đứng vững gót chân ở Đế Đô, còn kinh doanh ra không ít nhân mạch, loại nhân vật này, Chu lão bản từ trước đến nay không muốn đắc tội. Ánh mắt của ông ta rơi xuống trên người phụ nữ đi theo Tống Hải, nữ nhân này tuy rằng không tính là tuyệt sắc giai nhân, nhưng bộ dáng mềm mại thanh thuần, cũng có vài phần ý tứ. Tống Hải mấy năm nay bên cạnh vẫn không có nữ nhân, chẳng lẽ thích như vậy?
"Đây là con gái tôi Tiểu Nhan." Tống Hải chú ý tới ánh mắt ông chủ Chu, quay đầu giới thiệu Nhan Khê, "Nhan Nhan đến chào hỏi bác Chu"
"Chào bác Chu." Giọng nói Nhan Khê rất dễ nghe, nếu cố ý hạ thấp giọng nói, nghe có vẻ ngọt ngào mềm mại, cực kỳ nhu thuận, rất dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Chu lão bản không nghĩ tới, loại mập mạp xấu xí như Tống Hải cũng có thể nuôi ra loại khuê nữ mảnh khảnh nhu mỹ này, sửng sốt một giây mới mặt không đổi sắc khoe Nhan Khê, Tống Hải cảm thấy mỹ mãn.
Nghe xong lời tâng bốc của ông chủ Chu, Tống Hải đưa Nhan Khê đi về phía đám đông. Trong giới thượng lưu cao cấp, Tống Hải quen biết có hạn, nhưng ở tầng lớp thương nhân bình thường, ông được coi là bạn bè khắp thiên hạ, đi xuống một vòng, ai cũng đều biết họ.
Lúc tán gẫu hứng khởi, Nhan Khê nhìn thấy mấy hậu bối Chu gia vội vàng đi ra ngoài, cô có chút tò mò nhìn về phía cửa, vừa rồi sắc mặt bác Chu đang tiểu ý ân cần cùng một nam nhân trẻ tuổi đi vào.
Nam nhân trẻ tuổi mặc âu phục màu xám bạc, da trắng môi đỏ mọng, đeo kính viền vàng, thoạt nhìn vừa nhã nhặn vừa tuấn mỹ, Nhan kKhê nhịn không được nhìn thêm vài lần. Cũng may cô còn nhớ rõ đây là trường hợp gì, cái mắt này rất khắc chế, rất uyển chuyển, mặc cho ai cũng nhìn không ra cô đang nhìn trộm sắc đẹp của một nam nhân xa lạ.
Tống Triều tươi cười ôn hòa, đối đãi với người tiếp đãi phong độ nhẹ nhàng, nhưng hắn xuất hiện, giống như là phượng hoàng rơi vào đàn khổng tước, mang theo chút dè dặt lại không thể chạm tới, các lão đầu trong thương trường cố ý tiến lên lấy lòng, lại không dám tùy tiện tiến lên. Cuối cùng vẫn là chủ nhân Chu lão bản, lấy một loại tư thái nhiệt tình lấy lòng, bắt đầu giới thiệu mọi người ở đây cho Tống Triều.
Khó trách tân khách đêm nay đều nâng bốc Chu lão bản, thì ra ở chỗ này chờ.
Nhìn hết trăm vẻ của thương trường, Nhan Khê có chút đau lòng cho ba cô, nghĩ đến ông thường xuyên chu toàn trong những tình huống như vậy, gặp được đại nhân vật còn phải hạ thấp tư thái nói chuyện dễ nghe, trong lòng cô vừa chua xót vừa khó chịu. Xoay mặt ra, Nhan Khê kéo cánh tay Tống Hải.
Vào những lúc như vậy, cô muốn ở bên ba mình.
"Tống tiên sinh, đây là bạn nhiều năm của tôi tên Tống Hải, doanh nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, ngay cả chính phủ cũng từng khen ngợi." Khi ông chủ Chu giới thiệu đến chỗ Tống Hải, cố ý chỉ rõ bảy chữ "khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng".
"Thật trùng hợp, Tống lão bản cùng họ với tôi, ngàn năm trước là người một nhà nói cũng không chừng." Tống Triều đưa tay bắt tay doanh nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng trước mắt này.
"Không dám không dám, Tống tiên sinh thanh niên tài tuấn, loại này trăm ngàn năm là chuyện tốt của một nhà, Tống mỗ chỉ dám ở trong mộng suy nghĩ" Tống Hải hơi khom người, hai tay cầm tay Tống Triều.
"Tống lão bản khách khí." khóe môi Tống Triều khẽ nhếch, ánh mắt lại không có bất kỳ biến hóa nào, ngay cả khóe mắt cũng không nhúc nhích, hắn thu tay lại, khóe mắt dư quang quét tới bạn gái Tống Hải. Hắn tháo kính đeo trên mặt xuống, đối đầu với đôi mắt của bạn gái, nụ cười ôn hòa vài phần, "Vị bên cạnh Tống lão bản..."
"Đây là thiên kim nhà Tống ão bản, sinh viên tài năng của đại học thành phố Hải Thành." Chu lão bản không có ý định giới thiệu tiểu bối Nhan Khê này, thấy Tống Triều hỏi, mới mở miệng lần nữa, "Tiểu Nhan, đây là thiếu đổng Tống tiên sinh của Tống thị."
"May mắn biết được." Tống Triều hơi khom người, nắm tay Nhan Khê, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, "Tống tiểu thư tối nay thật sự rất xinh đẹp"
"Không dám, cảm ơn Tống tiên sinh." Nhan Khê nhìn bàn tay mình đang nắm lấy, ánh mắt Tống tiên sinh này có tốt không cô không xác định, nhưng cái miệng này nhất định rất biết dỗ dành phụ nữ. Tuyệt đối không nghĩ tới, cô sống hơn 20 năm, rốt cục cùng minh diễm đại nhân có quan hệ.
Về phần chuyện cô họ Nhan không họ Tống, cũng không cần giải thích với hắn.
"Tống tiểu thư không nên tự coi nhẹ bản thân." Tống Triều buông tay ra, đeo kính trở về, "Với mỹ mạo của Tống tiểu thư, lúc ở trường, nhất định có rất nhiều người theo đuổi."
Cô đã tốt nghiệp, nói trong thời gian cô ở trường có người theo đuổi, chẳng lẽ không thể nói hiện tại có rất nhiều người theo đuổi được sao?
Tuy rằng được người ta khen ngợi, nhưng loại khen ngợi này, hình như cũng không phải làm cho người ta vui vẻ như vậy, "Không có không có, Tống tiên sinh nói đùa."
"Làm sao lại không có, nếu như tôi cùng Tống tiểu thư là bạn cùng trường, cũng nhất định sẽ theo đuổi cô." Nói chuyện này, Tống Triều lập tức cười khẽ ra tiếng, phảng phất hắn nói bất quá chỉ là một câu đùa giỡn, "Tống tiểu thư xin tùy ý, xin lỗi không thể tiếp đãi."
Nhan Khê:...
Mẹ ở thiên đàng, con gái của mẹ bị người khác trêu chọc!
Tin tức Tống Triều lôi kéo ông chủ doanh nghiệp vừa và nhỏ, rất nhanh truyền đến nhà cũ, thậm chí ngay cả danh sách doanh nhân cùng người nhà tham gia buổi tụ hội này cũng bị người truyền một phần tới.
Nguyên Dịch tùy ý nhìn lướt qua danh sách vài lần, khi nhìn thấy hai chữ Nhan Khê, nhớ tới buổi trưa Nhan Khê ăn cơm, nói với anh, cô thích người đàn ông nhã nhặn thanh tú.
Tống Triều lớn lên... hình như rất nhã nhặn thanh tú.
Quan hệ nội bộ Tống gia hỗn loạn, Tống Triều lại là một người tâm tư thâm trầm coi trọng lợi ích, nữ nhân này vạn nhất coi trọng Tống Triều, lấy đầu óc cùng địa vị của cô, không biết phải chịu bao nhiêu ủy khuất.
Anh không nhịn được lấy điện thoại ra, nhưng sau khi lấy điện thoại ra, anh lại dừng lại tất cả động tác.
Nhan Khê cũng không phải con gái hắn, hắn làm sao thay ba mẹ cô lo lắng?
...


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn