Đọc truyện Đừng Lìa Cành

Chương 26



Về đến nhà nhiệt độ trên mặt Cố Ly còn chưa tiêu tán, vào phòng ngủ mới phát hiện rèm cửa sổ ngăn cách ban công kéo kín mít.
Nhưng hôm nay trước khi ra cửa rõ ràng là mở rộng, cô ôm nghi ngờ đi tới kéo một bên ra.
Tay còn đang túm rèm cửa sổ, cô sững sờ gần một phút.
Trong tầm mắt là một ban công đầy hoa tươi.
Có chậu hoa cũng có bó hoa tinh xảo.
Quả nhiên, cô không có cách nào ngăn cản được sự ngạc nhiên mừng rỡ khi được người yêu tặng hoa.
Cố Ly lấy điện thoại đưa về phía mảng lớn hoa tươi ở ban công selfie, một lần hiếm hoi gửi lên vòng bạn bè, chỉ có hình, không caption.
Nhưng người hiểu cô cũng có thể từ trong đó cảm nhận được sự vui sướng của cô.
Lúc Cố Ly rửa mặt xong nằm trên giường, Lâm Yến gửi WeChat cho cô: [Đã về đến nhà, muộn lắm rồi, em ngủ sớm một chút, bé yêu.]
Cố Ly cong môi trả lời: [Vâng, ngủ ngon.]
Bên dưới bức ảnh kia rất nhanh đã có người bình luận, Cố Ly lần lượt đọc từng cái.
An Nghênh: [Chảy nước miếng… Ly Ly cục cưng của mình còn đẹp hơn hoa.]
Trang Thiến: [Cho anh họ một ngón tay cái!]
Hướng Lĩnh Nhiên: [Ly Ly, phải hạnh phúc nhé.]
Chị biên tập Đinh cũng bình luận bên dưới: [Yêu à? Hay bỏ vốn vẽ chút gì tràn đầy tình yêu ik?]
“Ly Ly, đã ngủ chưa?” Lúc này bà ngoại gõ cửa hai cái.
Cố Ly vội vàng nói: “Chưa ạ, bà vào đi.”
Tiếng mở cửa vang lên, bà ngoại mở cửa đi tới ngồi xuống mép giường, ánh mắt bà lướt qua mảng lớn hoa tươi ở ban công rồi rơi trên gương mặt Cố Ly, “Buổi chiều Tiểu Yến làm cái này rất lâu, nhưng không cho bà nhúng tay chút nào.”
Cố Ly chớp mắt nghiêng đầu cười, tò mò, “Hôm nay anh ấy trò chuyện với bà những gì vậy?”
Bà ngoại nhớ lại tình cảnh lúc ấy một chút.
Lúc Lâm Yến đến, bà đang cầm điện thoại chơi mạt chược đại sát tứ phương, vừa kết thúc một ván thắng chẳng hồi hộp chút nào liền nghe thấy tiếng gõ cửa, bà chưa thỏa mãn cất điện thoại đứng dậy mở cửa, lúc ấy còn buồn bực, bởi vì có rất ít người đến tìm hai bà cháu.
Khi thấy rõ người tới, ánh mắt bà tỏa sáng, tên nhóc này đẹp trai quá trời!
“Chào bà ngoại, cháu là bạn trai của Cố Ly.”
“Cậu nhóc” đẹp trai tự giới thiệu, lần này bà ngoại cũng chẳng còn tâm tư đánh mạt chược vội gọi anh đi vào ngồi.
“Là Lâm Yến à, mau vào đi.”
Bà ngoại biết mình!
Lâm Yến bất giác nhếch khóe miệng, một hàng chữ này bồng bềnh trôi qua trong đầu anh.
“Bà ngoại, đây là đồ bổ cháu mua cho bà.”
Anh lần lượt đặt quà ra mắt lên bàn trà, đoan chính ngồi xuống một góc ghế sofa.
Bà ngoại bưng một ly nước từ trong phòng bếp ra cho Lâm Yến, ngồi ở đối diện hơi lệch với anh.
Trên bàn trà xếp một núi quà nhỏ, biểu hiện của Lâm Yến ngoan ngoãn, bà ngoại cực kì vui mừng.
Bà lấy kính lão trong ngăn kéo nhỏ của bàn trà ra đeo lên nhìn kĩ Lâm Yến một lượt từ đầu đến chân, nụ cười trên mặt anh không đổi chút nào để mặc bà tùy ý quan sát.
Bà ngoại cười toe toét, độ hài lòng với Lâm Yến trực tiếp thể hiện ở cách gọi, “Tiểu Yến, một mình cháu tới gặp bà không nói cho Cố Ly à?”
“Vâng, không nói ạ.” Lâm Yến thu liễm nụ cười chân thành nói, “Bà ngoại, mặc dù cô ấy không nói với cháu, nhưng cháu biết bà là người thân duy nhất cô ấy quan tâm, cho nên cháu nhất định phải gặp bà một lần.”
“Cô ấy quá mức hiểu chuyện, tốt xấu ưu sầu cũng tự mình nuốt xuống. Nếu nói mấy lời như yêu cô ấy cả đời thì không quá thiết thực, cháu chỉ có thể dùng hết khả năng cho phép để cô ấy có cảm giác an toàn, tới gặp bà cũng là muốn để cô ấy biết cháu vô cùng nghiêm túc đối với cô ấy.”
“Nếu như lấy tình yêu ra so sánh, cháu nghĩ, ở mỗi phút mỗi giây Cố Ly yêu cháu, cháu cũng sẽ yêu cô ấy nhiều hơn một phần.” Lâm Yến chậm rãi nói xong, lời nói vô cùng khẩn thiết.
“Anh ấy thật sự nói như vậy sao?”
Cố Ly nghe bà ngoại trần thuật lời Lâm Yến, gần như đang bày tỏ cả người đều không có cách nào bình tĩnh, cô hưng phấn lăn lộn trên giường.
Bà ngoại thấy Cố Ly như vậy liền cười trêu ghẹo cô, “Sao như con nít thế này?”
Tóc Cố Ly rối tinh rối mù, vươn người đến gần bà ngoại, đầu cô cọ đi cọ lại trên bờ vai bà, cảm xúc của cô không nén được thả ra, “Bà ngoại, cháu rất vui.”
Bà ngoại vươn tay vuốt ve đầu Cố Ly từng chút, nở nụ cười vui mừng nói: “Sau này có Tiểu Yến bên cạnh cháu, bà cũng an tâm.”
Cố Ly nhẹ nhàng cầm tay bà ngoại, tay bà đã phủ đầy nếp nhăn, xúc cảm khô ráo ấm áp, “Bà ngoại, bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Bà ngoại cười nói: “Xin nhận cát ngôn* của cháu gái bảo bối.”
(*Cát ngôn: lời chúc, câu nói may mắn.)
Đêm nay giấc mơ của Cố Ly vừa nhẹ nhàng vừa tốt đẹp.

Giữa tháng giêng, công viên giải trí Nhạn Nam tu sửa xong, hôm mở cửa thời tiết vừa đẹp, Cố Ly và An Nghênh hào hứng tiến vào.
Sân mở rộng, cũng nhiều trò chơi, lần đầu tiên Cố Ly tới, cô nhìn xung quanh nóng lòng muốn thử.
“Muốn chơi gì?” Lâm Yến hỏi cô.
Tiếng thét chói tai thay nhau vang lên từ khu tàu lượn siêu tốc, tay Cố Ly chỉ vào giữa không trung ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Yến, trên mặt tràn ngập hứng thú.
Lâm Yến híp mắt nhìn độ cao của tàu lượn siêu tốc, hít sâu một hơi chậm rãi nói, “Được, chúng ta chơi thôi.”
Tống Thời Viễn đứng bên cạnh thấy anh không biết tự lượng sức mình đáp ứng đã thành thói quen, nhưng nể tình anh em, anh ta vẫn phải khuyên anh một chút.
Anh ta ho khan một tiếng nhích lại gần thấp giọng nói bên tai anh: “Lát nữa đi xuống hai chân phát run tê liệt đứng đó cậu thành trò hề trước mặt Cố Ly cho mà xem.”
Cố Ly kéo An Nghênh xếp hàng đi mua vé, Lâm Yến nhìn vô thức đi theo cô một hồi mới quay đầu liếc Tống Thời Viễn, “Trò hề? Cậu cho rằng tôi sợ cái trò tàu lượn siêu tốc cỏn con này?”
Mặt Tống Thời Viễn viết đầy chữ tôi không tin.
“Không phải chỉ là sợ độ cao thôi à? Đâu phải chuyện lớn gì.” Vẻ mặt Lâm Yến ung dung lười biếng, “Cậu chống mắt lên mà xem, tôi lên thế nào thì xuống thế nấy.”
Tống Thời Viễn: “…”
Lời nói rất hùng hồn không sợ hãi, nhưng chẳng bao lâu người nọ mặt xám như tro tàn ngã ngồi trên ghế dài công cộng sau một vòng đi tàu lượn siêu tốc, Tống Thời Viễn không dám nhìn thẳng.
Cố Ly: “…”
An Nghênh: “…”
Yên lặng hồi lâu, Cố Ly nói: “Tôi ở lại cùng anh ấy là được rồi, hai người đi chơi đi.”
“Cũng được.” Tống Thời Viễn giữ cho Lâm Yến chút mặt mũi cuối cùng kéo An Nghênh đi chơi những trò khác.
Người nào đó vẫn nửa chết nửa sống tê liệt không nhúc nhích như cũ, áo khoác lông vũ nới lỏng lộ ra áo hoodie cùng kiểu với Cố Ly, tay anh gác lên mắt, Cố Ly chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và đôi môi hơi trắng bệch.
“Sợ độ cao sao không nói với em?”
Cuối cùng anh cũng động đậy một cái, dời tay trên mắt nhìn về phía Cố Ly, uể oải hỏi: “Chơi vui không?”
Cố Ly hơi sửng sốt, gật đầu.
Anh hơi kéo khóe miệng, “Vậy là đủ rồi.”
Chỉ mấy chữ, nhưng trong lòng Cố Ly âm ẩm.
Mùa này gió lạnh thấu xương, khí lạnh cũng tàn phá, nhưng đối với Cố Ly mà nói, anh là cây xanh duy nhất trong mùa đông lạnh lẽo.
Cô khom người ngồi một đầu khác của ghế dài, bả vai hướng về phía anh ra hiệu, “Tựa vào em liệu có thể thoải mái hơn chút không?”
Anh ngồi dậy, ánh mắt quét qua đầu vai Cố Ly, bỗng nhiên cúi đầu kéo mũ áo hoodie lên rồi gối đầu trên đùi Cố Ly, nhắm mắt nhả ra hai chữ: “Thoải mái.”
“…”
Vừa rồi cô nói là tựa chứ không phải nằm đúng không?
Chờ Lâm Yến hòa hoãn, Cố Ly cũng không đi chơi trò khác, hai người dắt tay nhau đi lang thang trong công viên câu được câu không trò chuyện, đề tài lẻ tẻ lại chả bao nhiêu, nhưng kiểu sống chung buông lỏng bình dị này khiến Cố Ly cảm thấy vô cùng bình yên thỏa mãn.
Bên kia An Nghênh và Tống Thời Viễn chơi như điên một lượt, lúc Cố Ly tìm được bọn họ, An Nghênh đã mệt mỏi nằm trên lưng Tống Thời Viễn, tóc ngắn rối bời.
Cố Ly giơ tay nhẹ nhàng vuốt cho cô ấy.
Tống Thời Viễn dẫn An Nghênh lắc lư xong quay về, thấy Lâm Yến một tay đút túi như người không có chuyện gì đứng một bên, anh ta bắt đầu bô bô đả kích trả thù, “Chậc chậc, lên thế nào thì xuống thế nấy?”
Lâm Yến làm như không nghe thấy anh ta chế nhạo, khóe miệng cười không có ý tốt, nghiêng đầu quét nhìn Tống Thời Viễn một lượt từ trên xuống dưới, giả vờ không hiểu đặt câu hỏi: “Sao lại cõng An Nghênh? Trước không phải còn cằn nhằn với tôi rằng cô ấy nặng sao?”
Tống Thời Viễn: “…”
Toang!
Quả nhiên lỗ tai lập tức đau nhói, tiểu tổ tông bùng nổ.
“Tống Thời Viễn anh có thể như thế sao? Chê em mập đúng không? Được lắm, em cho anh biết, Em! Tuyệt! Đối! Không! Giảm! Béo!” An Nghênh nói xong vẫn còn ở trên người anh uốn éo cái mông nhúc nhích mấy cái.
Tống Thời Viễn hối hận không thôi, trong lòng tự vả mình vô số bạt tai, không biết tự lượng sức đi trêu chọc, anh ta không phải là đối thủ của Lâm Yến.
Hai người ầm ĩ thành một đoàn, giữa mùa đông mà Tống Thời Viễn bị An Nghênh chơi đùa toát cả mồ hôi.
Cố Ly thở dài cũng nhéo tai người nào đó đang đứng xem trò hay, “Chúng ta không thể rộng lượng một chút?”
Lâm Yến không tránh mặc cho cô kéo, mặt ỉu xìu, “Thật sự không muốn buông tha cho cậu ta, tối nay nhất định cậu ta sẽ bị An Nghênh đuổi ra khỏi nhà.”
Cố Ly cười anh, “Quỷ ngây thơ.”
“Đâu có?” Lâm Yến nhất thời không vui đưa tay bóp mặt Cố Ly, “Thu hồi lời nói mau.”
“Không muốn.”
“Nhanh nào.”
Vừa mới lên đèn, đường phố thành thị nhộn nhịp, Lâm Yến lái xe chở bọn họ tìm một quán lẩu ăn một bữa.
Bốn người vào cách gian của quán ngồi xuống, Lâm Yến thành thạo ném điện thoại cho Cố Ly sau đó tự mình đứng dậy đi lấy nước chấm.
Tống Thời Viễn vội vàng đi theo.
Cố Ly lấy điện thoại Lâm Yến từ trong ngực ra mở khóa, hình nền đập vào mắt là gương mặt cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, trong bức hình sắc hoa rực rỡ là một người mặt mày lộ ý cười.
“Ly Ly, nóng à?” An Nghênh hỏi.
“Hả?” Cố Ly nhất thời không load kịp.
“Mặt cậu đỏ lắm ấy.”
“À… hơi hơi, quán mở nhiệt độ cao quá.”
Gia vị lẩu nhà này đầy đủ, tỏi băm, hành lá xắt nhỏ, rau thơm, dầu mè, ớt đỏ cái gì cần có đều có.
Lâm Yến chọn mấy loại mình muốn, đong đếm từng chút, Tống Thời Viễn ở một bên thấy không khỏi liên tục lắc đầu, người nào đó bây giờ ngay cả lấy nước chấm cũng tập trung toàn bộ tinh thần, nếu là trước kia không phải lung tung tùy ý đông một ít tây một ít là được sao?
Ầy… Suýt nữa anh ta quên mất, trước kia người nào đó căn bản cũng đâu có tới quán lẩu.
Lúc Lâm Yến bưng hai bát nước chấm chuẩn bị trở về chỗ ngồi thì lơ đãng liếc mắt thấy một chàng trai xa lạ đang đứng bên kia múc gia vị, trên cổ tay người nọ đeo cột tóc màu hồng hết sức chói mắt, trong lòng Lâm Yến khẽ xùy một tiếng, cũng không ngại giống con gái à?
Trở về chỗ ngồi nồi lẩu đã được đặt lên, Lâm Yến thả bát nước chấm, “Hồi trước anh lướt thấy một hướng dẫn pha nước chấm trên mạng, thấy bình luận bên dưới đều nói cách làm này ăn rất ngon, đợi lát nữa em thử một chút.”
Cố Ly gật đầu trả điện thoại cho anh.
Lâm Yến không nhận ngay, anh cười, giọng cưng chiều: “Thấy rồi?”
“… Ừm.”
“Hai ta chụp chung một tấm đi.” Anh nói.
Cố Ly nửa giây cũng không do dự liền mở camera, nâng tay lên, trong hình Lâm Yến áp sát khẽ dán lên đầu cô, biểu tình hơi căng, nhưng nụ cười nơi khóe miệng đầy dịu dàng.
Ngón tay Cố Ly ấn xuống, gửi hình đến WeChat của mình rồi trả điện thoại lại cho anh, lần này Lâm Yến nhận.
Đồ ăn dần được bưng lên, bốn người vén tay áo chuẩn bị khai đũa, Tống Thời Viễn lấy dây cột tóc trên tay ra buộc tóc thành một túm nhỏ cho An Nghênh.
Lâm Yến nheo mắt, anh quay đầu liếc nhìn mái tóc dài buộc gọn sau gáy của Cố Ly, mơ hồ có lĩnh ngộ.
Cố Ly nhúng đũa vào trong nước chấm rồi cho vào miệng.
Giọng Lâm Yến ngầm chứa mong đợi: “Thế nào?”
Cố Ly nuốt, giơ một ngón cái cho anh: “Ăn rất ngon.”
Anh cũng thở phào cười, “Vậy ăn nhiều chút.”
Bữa cơm này Lâm Yến cũng ăn nhiều.
Món ăn được order hoàn toàn bị diệt, An Nghênh ợ một cái hài lòng nói: “Mùa đông ăn lẩu đúng là tuyệt phối mà.”
Tống Thời Viễn rút khăn giấy lau nước lẩu bên khóe miệng cho cô, “Đi thôi tiểu tổ tông.”
Chơi ở công viên một buổi chiều, An Nghênh chỉ muốn về nhà, Lâm Yến đưa bọn họ về trước, lúc đậu xe bên ngoài tiểu khu, cô nàng đã tựa vào đầu vai Tống Thời Viễn ngủ thiếp, xem ra đã chơi mệt mỏi không còn sức lực.
Tống Thời Viễn mở cửa xe đeo túi xách của An Nghênh lên cổ khom người ôm lấy cô, nhỏ giọng chào tạm biệt: “Bọn tôi về trước.”
“Ừ.”
Sau khi bọn họ đi, Lâm Yến không cho xe chạy luôn, Cố Ly thấy anh như đang có điều suy nghĩ chủ động nói: “Em tới chỗ anh.”
“Ừ.” Lâm Yến theo bản năng trả lời.
Sau một lát anh đột nhiên gục trên tay lái cười không kiểm soát, bả vai đều run rẩy.
Cố Ly không nghĩ ra, khó hiểu, “Sao thế?”
“Vừa nãy không phải anh đang suy nghĩ em có tới chỗ anh hay không.” Anh mở miệng giải thích, nụ cười chưa giảm.
“…”
Lúng túng, lúng túng viết hoa.
Cố Ly vội vàng lấy hai tay che mặt.
Lâm Yến ho khan nín cười cởi dây an toàn, thò người qua nhẹ giọng dỗ cô: “Tối nay anh cũng không có ý định để em về nhà.”
“Bỏ tay xuống?” Giọng anh hạ xuống, dịu đến mức khó có thể tưởng tượng.
Nhưng Cố Ly vẫn bất động.
Lâm Yến thấy vậy liền cúi đầu hôn tay cô, Cố Ly không chịu khống chế run một cái, anh nhân cơ hội cầm tay cô kéo ra, quả nhiên, gò má cô hồng hồng, nhưng Lâm Yến không dám cười.
Anh giơ tay lên kéo dây cột tóc sau gáy cô xuống, động tác tự nhiên đeo lên cổ tay quơ quơ ra hiệu cho Cố Ly, “Anh đang suy nghĩ cái này.”
“Hả?”
Chỉ hả thôi à? Lâm Yến nhướng mày không lên tiếng.
Đến lúc vào nhà, anh đặt Cố Ly lên giường rồi vùi đầu cắn mút cổ cô, lại chầm chậm hôn dọc theo đường vai, lúc hai người tình nồng đối mặt, anh dùng tay đeo dây cột tóc đan xen vào năm ngón tay Cố Ly.
“Cái này đại biểu cho cái gì?” Giọng nói của Lâm Yến cũng nhuốm lên dục vọng.
“Trái tim đã có nơi thuộc về.” Cố Ly trả lời.
Anh càng hôn cô sâu hơn.
Cuối tháng Lâm Yến đi công tác, lúc sắp đi anh quấn lấy Cố Ly vừa ôm vừa hôn, Cố Ly dung túng mặc anh chiếm đoạt đòi hỏi.
Cuộc sống không gặp nhau đối với Cố Ly mà nói cũng khá tốt, cô đã bắt tay vẽ bản thảo tuyến nhân vật bộ truyện mới.
Nhưng hiển nhiên Lâm Yến không tốt lắm.
Mỗi ngày anh bận bịu xong trở về khách sạn, việc đầu tiên làm là call video với Cố Ly, tách ra cũng chỉ mấy ngày, nhưng anh thật sự rất nhớ cô.
Nụ cười của cô, răng nanh của cô, từng câu từng từ cô nhẹ giọng nói bên tai anh đều khiến anh nhớ da diết.
Cố Ly call video có lúc ở nhà, có lúc ở cùng một chỗ với An Nghênh, lúc An Nghênh ôm Cố Ly chào hỏi, bề ngoài anh mỉm cười ứng đối, nội tâm đã sớm chua lòm.
Tống Thời Viễn thiếu cây gân còn nhắn WeChat riêng tìm anh: [A Yến, hai người chúng tôi sẽ chăm sóc Cố Ly thật tốt, cậu yên tâm làm việc, nửa đường không về được cũng không sao.]
Lâm Yến tức quá hóa cười.
Anh ném điện thoại đi, cuộn trong chăn đệm hôn cột tóc trên cổ tay, trong lòng nỉ non, tối nay nằm mơ có thể thấy Cố Ly chứ?
Sau bữa cơm trưa bà ngoại đi đánh mạt chược theo thường lệ, Cố Ly thừa dịp thời tiết hơi ấm quét dọn nhà cửa trong ngoài một lượt, lúc dọn dẹp bàn đọc sách, tay cô dừng ở sách toán lớp 10, cô cầm lên mở ra.
Lâm Yến mười bảy tuổi, toàn bộ thanh xuân của cô, ánh mắt Cố Ly dịu dàng quyến luyến.
Theo thói quen lật sang mặt sau, hô hấp của cô hơi khựng lại, mỗi chữ Lâm Yến cô viết phía sau đều có thêm hai chữ Cố Ly, từ nét bút có thể thấy được anh rất cẩn thận.
Phía dưới còn có nếp nhăn do hai giọt nước tạo thành.
Cố Ly khẽ nhíu mày, cô giữ gìn rất tốt, chưa bao giờ đặt ở nơi ẩm ướt, thời gian trước cô có lấy ra xem qua, khi đó cũng không có…
Ngực hơi co lại, cô đột nhiên sáng tỏ.
Là Lâm Yến, là nước mắt của anh.
Cố Ly khẽ vuốt ve chỗ kia, đầu ngón tay giống như chạm được giọt nước mắt nóng hổi chảy ra từ cặp mắt ấy.
Điện thoại vẫn luôn rung trong túi, cô lấy ra mở khóa, tin nhắn WeChat của Lâm Yến gửi tới không ngừng.
L: [Cơm nước xong chưa, em sao rồi?]
Mấy phút sau: [Đang làm gì?]
Lại mấy phút sau: [Bé yêu, nhớ em quá.]
Anh gửi tới cho cô một video, Cố Ly mở ra xem toàn cảnh.
Trong video Lâm Yến mếu khóe miệng làm một vẻ mặt tủi thân, cô tỉ mỉ nhìn anh, hình như anh gầy đi một chút, ngũ quan càng lộ vẻ sắc sảo, tóc mái thoáng che mắt, ánh mắt trong veo rất có cảm giác trẻ trung.
Cố Ly tải video về điện thoại, đầu ngón tay ấn phím thật nhanh: [Đang dọn dẹp nhà cửa, khi nào anh về?]
Bên kia một giây sau đã trả lời: [Chắc nhanh thôi, ôm một cái.]
Cố Ly gửi một sticker ôm ôm cho anh.
Lâm Yến càng tủi thân, một câu nhớ anh cô cũng không nói.
Lâm Yến vất vả lắm mới chịu đựng đến ngày công tác trở về cũng không nói cho Cố Ly, anh muốn cho cô một bất ngờ vui sướng, cũng phải về nhà một chuyến, chải chuốt một diện mạo ngon lành đi gặp người yêu.
Khoảnh khắc mở cửa phòng, anh mới biết mấy ngày nay Cố Ly qua đây, trong nhà không nhiễm một hạt bụi.
Thậm chí cô còn đặt một bình hoa gốm thuần sắc trên bàn ăn, bên trong cắm hoa mai vàng.
“Lâm Yến.” Cố Ly để điện thoại bên tai.
“Hôm nay thời tiết thế nào?” Anh ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
“Rất đẹp.”
“Anh cũng thấy vậy.” Anh khẽ cười, chậm rãi nói, “Cố Ly, anh ở dưới nhà.”
Lâm Yến cũng chỉ đợi mấy phút, Cố Ly liền bước ra từ bên trong, nhanh nhẹn chạy tới ôm chặt lấy anh, lực độ ấy khiến những tủi thân bao ngày qua của Lâm Yến tan thành mây khói, cô không hề oán trách anh vì sao không báo trước hành trình cho mình, cô chỉ dán sát vào anh, ở trên vai anh dịu dàng nói: “Vừa khéo, hôm nay bà ngoại làm thịt kho, anh thật có lộc ăn.”
Lâm Yến nghĩ anh gặp được Cố Ly nên những tâm sự này mới có vết khuyết.
Gió nhẹ thoảng qua mặt, ánh hoàng hôn chiếu xuống, đóa hoa trắng không biết tên nở ở góc tường.
Hóa ra trong vô vàn khoảnh khắc chúng ta không để ý, tình yêu đã lặng lẽ tới từ lâu.

HOÀN TOÀN VĂN
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn