Đọc truyện Diệp An

Chương 30: 30: | Khách Không Mời Mà Đến




Diệp An bị tiếng sấm sét đánh thức.
Mở choàng mắt ra, trong động nham thạch tối đen, cây đuốc cắm trên vách đã tắt, gió đêm len theo kẽ hở lùa vào, lạnh buốt, vang vọng khắp động tạo thành tiếng huýt quỷ dị.
Tiếng sấm xen lẫn giữa tiếng thác nước chảy ầm ầm, lắm lúc có tia sét xé toạc trời đêm, kéo từ trên trời xuống thẳng mặt đất.
Ánh sáng màu đỏ tía chiếu sáng cả vách động nham thạch, tạo nên một quang ảnh rung động lòng người.
Có tiếng động vật gào rống truyền tới, khoảng cách rất xa, nhưng rót rõ ràng vào trong tai Diệp An.
Phẫn nộ, chém giết, cắn nuốt.
Bao nhiêu cảm xúc đan xen, đánh nhau trong đầu cậu, tựa như tiếng chuông.
Diệp An bất ngờ ngồi dậy, gập chân lại, đôi tay túm chặt tóc, cổ họng phát ra tiếng r3n rỉ nhẹ tới mức khó nghe rõ.
Qua một lúc lâu, cơn đau chẳng những không thuyên giảm mà càng thêm dữ dội, cậu không thể ngồi vững, đành phải ngã lại lên giường, rúc người lại như một đứa trẻ.
Máu chảy ra từ mũi, Diệp An giơ tay chùi, nhưng rồi lại chảy ra nữa, nhuộm đỏ nửa bên má cậu.
Nhìn máu tươi dính trên mu bàn tay, cậu dốc sức nhịn cơn đau đầu, định đứng lên.
Nhưng chân vừa mới đặt xuống đất, một cơn đau kịch liệt ập tới, giống như có một tảng đá to phang thẳng xuống đỉnh đầu, khiến tầm mắt cậu mờ dần.
"Tỉnh lại, phải mau tỉnh lại, tỉnh lại!"
Diệp An lẩm bẩm không ngừng, cố gắng dời sự chú ý để bản thân không bị cơn đau quằn quại điều khiển.
Cậu tuyệt đối không thể ngã xuống, một khi mất ý thức, cậu không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì, cũng không chắc bản thân có thể tỉnh lại được không.
Máu đỏ chảy ra từ mũi và tai không dứt, không lâu sau nhuộm đỏ cổ và vai Diệp An.
Mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, trong chốc lát, cả người Diệp An như bị ngâm trong nước.
Chân mềm nhuyễn, mỗi một bước đi như giẫm lên lớp bông mềm.
Diệp An không dám dừng lại, giơ tay lần mò tường đá, từng bước đi về phía lối đi ngầm.
Cậu phải quay lại hang động ngầm, chỗ đó có thuốc, có mãng xà biến dị, có đồ có thể cứu cậu.

Theo từng động tác của Diệp An, mồ hôi lạnh càng rịn ra nhiều hơn.
Giữa lúc đau đớn dữ dội, hai mắt cậu chỉ còn một màu đen kịt, không thấy được màu sắc thứ hai.
Chân không thể chống lấy cơ thể được nữa, cậu loạng choạng té xuống đất, chống hai tay bò về phía trước, đầu gối từ từ chống dậy, cùi chõ và lòng bàn tay đè lên lớp đá vụn.
Mặc cho da bị trầy xước, cậu dùng hết sức bình sinh mau chóng bò về phía lối đi ngầm.
Sau khi rời khỏi, âm thanh động vật kêu gào xa dần, cơn đau đầu thoáng nhẹ bớt.
Diệp An vịn vách tường đứng dậy, lảo đảo đi tới, giữa đường ngã mấy chập, bò dậy, lòng bàn tay và đầu gối đều xước cả.
Đợi đến khi cậu đi qua lối đi ngầm, trên vách đá dọc đường dính đầy vệt máu đỏ sẫm.
Cuối cùng cũng tới được động ngầm, Diệp An không kịp châm lửa đốt đuốc, thì đã vấp phải một hòm thuốc gần cửa hang, cơ thể nhũn ra nằm trên đất.
Gắng gượng đến giờ phút này, đều nhờ cậu dùng hết sức bình sinh.
Cơn đau lan ra khắp người, có muốn động cũng không động nổi.
Chồn tuyết bị hành động của Diệp An đánh thức, rối rít đứng dậy, chân trước bám lấy nan lồng, nhìn hết về phía người té vật ra trước hòm thuốc.
Chồn tuyết chợt kinh hãi kêu lên, ra sức đập và gặm cắn nan lồng.
Diệp An cố gắng ngẩng mắt nhìn.
Cách một lớp mồ hôi lạnh, cậu thấy mấy con chồn tuyết hợp lực bẻ cong nan kim loại, con có vóc dáng nhỏ nhất ráng chui ra ngoài, bốn chân chạm đất vội bò về phía mình.
Chồn tuyết bò quanh Diệp An vài lần, đột nhiên giơ vuốt cào mặt cậu.
Diệp An giơ tay đỡ theo phản xạ, bị móng vuốt sắc bén quẹt qua làm bị thương cẳng tay.
Một luồng cảm xúc đau nhức ập tới, miệng vết thương chuyển sang màu xanh đen, chứng mình móng vuốt của chồn tuyết có độc.
Diệp An nghẹn họng, số mệnh muốn chơi cậu hả trời?
Độc của chồn tuyết rất đặc biệt, khi độc tố lan ra, đau đớn nơi vết thương chợt biến mất, đầu hình như cũng không còn đau nữa.
Ý thức Diệp An dần dần mơ hồ, cậu cắn chặt răng, ráng giữ tỉnh táo, nhưng mí mắt lại càng lúc càng nặng nề, chỉ chốc lát đã ngất đi.

Chồn tuyết đứng trước mặt Diệp An, thò người tới gần cổ cậu ngửi, kêu lên mấy tiếng lo lắng.
Chần chờ một hồi, cuối cùng chạy tới một góc trong động ngầm, to gan tới gần mãng xà biến dị, leo lên thân nó.
Mãng xà biến dị đột ngột mở mắt ra, mái trái vàng óng nhìn chằm chằm chồn tuyết làm nó điếng người, lông khắp thân xù lên, không dám cử động xíu xiu nào.
Mãng xà không phải bị động tác của chồn tuyết đánh thức, mà vì cảm nhận được cơn đau đớn của Diệp An nên mới tỉnh lại từ cơn mơ ngủ.
Nửa thân khổng lồ của nó chậm rãi dựng lên, cái đầu to vươn tới dò trước người Diệp An, đầu lưỡi màu đen thè ra.
Sau khi xác định tình trạng của cậu, nó há cái miệng khổng lồ, một giọt nọc độc trộn với nước bọt rơi xuống, vừa vặn rơi trúng vai Diệp An.
Chồn tuyết vội vàng leo xuống khỏi người mãng xà, ôm cánh tay cậu, l!ếm vết thương do móng vuốt để lại một lát, rồi dùng đầu cọ vào vết thương đó, đảm bảo rằng nọc độc và nước bọt của mãng xà biến dị đã thấm vào.
Theo động tác của chồn tuyết, màu xanh đen trên vết thương nhạt dần, rồi máu đỏ tươi chảy ra.
Con chồn tuyết trong lồng kêu lên, con đang ôm cánh tay Diệp An lớn tiếng đáp lại, kêu hai cái rồi tức khắc im thin thít, cặp mắt như viên đá quý màu đen nhìn mãng xà biến dị cuộn mình gần đó, rồi mau lẹ quay trở lại lồng, rúc vào một chỗ chung với đồng loại, giống như làm vậy mới an toàn.
Bên bờ sông, bầy sói và cá sấu biến dị đang khai màn một trận chiến sống còn.
Con gấu đen đã bị bầy sói g!ết chết, lớp da gấu dày chắc bị xé ra, bầy sói đang chuẩn bị đánh chén một bữa thịnh soạn, hốt nhiên bị bầy cá sấu biến dị tập kích.
Mấy con cá sấu to lớn này không chỉ muốn cướp con mồi của bầy soi, mà còn muốn nuốt luôn những kẻ săn mồi này vào bụng.
Lang Vương trèo lên chỗ cai, cơ thể phủ lớp lông trắng bạc ngập tràn khí thế mạnh mẽ.
Trong bóng tối, cặp mắt nó phát ra ánh sáng xanh u ám, giữa kẽ răng sắc bén còn dính máu thịt của gấu đen.
Hú ——
Lang vương lông bạc ngẩng đầu tru một tiếng dài, truyền ý chí dũng mãnh cho toàn bộ thành viên trong đàn.
Bầy sói biến dị dồn dập hú theo, nhe răng về phía cá sấu biến dị đang bò lên bờ, tạo thành tư thế uy hiếp.
Đồng thời, chúng gắng sức kéo con mồi chưa ăn xong lại phía mình, không muốn để kẻ địch có thể vớ được miếng bở nào.
Dưới sự chỉ huy của mấy con cá sấu to nhất, bầy cá sấu khai màn trận chiến với đàn sói.

Da cá sấu lởm chởm có thể chặn lại răng nanh sói biến dị, vảy lưng cứng rắn, hàm răng sắc bén và cái đuôi cường tráng đều là thứ có thể gây nên vết thương trí mạng cho sói biến dị.
Đây không phải lần đầu bầy sói đụng độ cá sấu, nên chúng biết rõ sự lợi hại của kẻ thù.
Dưới sự lãnh đạo của lang vương, chúng né thoát đòn tấn công trí mạng của bầy cá sấu, nhe răng cắn về phía cổ và chân chúng.
Bầy sói phối hợp nhịp nhàng, cực kỳ linh hoạt, cắn thủng lớp da dày thịt béo, bị cắn mấy cái cũng chẳng ăn thua, thực lực hai bên ngang bằng, rơi vào thế giằng co.
Có mấy con sói biến dị phối hợp nhau cắn cổ và chân trước cá sấu, lắc mạnh đầu, cố gắng lùi về sau, xé toạc một con cá sấu khổng lồ.
Cá sấu biến dị bất lợi khi bò lên bờ, bèn cắn chặt một con sói rồi mau lẹ quay trở lại nước, cố gắng dìm chết con sói còn sống.
Trận chiến tiếp tục diễn ra, máu sói và cá sấu chảy thành suối, thịt nát và xương vỡ trôi xuống giữa sông, lan ra thành từng mảng lớn, hấp dẫn bầy cá ẩn náu dưới nước, còn dẫn tới một con quái vật lớn cũng đang tìm mồi.
Sói bạc phát hiện ra điều kỳ lạ trước, hút một tiếng chói tai, ra lệnh bầy sói lùi lại, mau chóng rời khỏi chiến trường.
Cá sấu biến dị phản ứng chậm hơn chút, cho rằng bầy sói sợ hãi, đương lúc muốn thừa thắng xông lên, mặt sông đột nhiên xuất hiện một xoáy nước, không ngừng lan rộng từ tâm xoát, mực nước sông hạ xuống, đàn cá kinh hoảng bơi tứ tán, ba con cá sấu vừa mới kéo một con sói biến dị xuống nước dìm chết tức khắp bị xoáy nước cuốn vào, chốc lát sau không còn bóng dáng.
Không lâu sau khi cá sấu biến mất, giữa tâm xoáy nước nhô lên một cái mai lưng màu đen, bên trên lởm chởm gai xương, trông qua như một ngọn núi nhỏ.
Lúc bầy sói và cá sấu biến dị chăm chú nhìn, hình dáng quái vật dưới nước hiện ra.
Đó là một con rùa cá sấu biến dị có thân hình dài hơn mười mét, cả cơ thể được bao bởi mai rùa màu đen.
Trong cái miệng khổng lồ của nó là một con cá sấu biến dị, mỏ móc nhọn hoắt xét nát lớp da cá sấu, dễ dàng cắn đứt đôi cá sấu biến dị.
Máu thịt và nội tạng tươi sống trôi nổi trên mặt sông, khiến cho rất nhiều bầy cá biến dị tranh giành.
Rùa cá sấu bò lên bờ, chân trước mạnh mẽ chặn lại cá sấu biến dị không kịp chạy trốn, há cái miệng sắc nhọn cắn lên lưng cá sấu, xé toạc một mảng lớn da thịt trên lưng nó, lộ ra cả phần xương trắng hếu.
Cá sấu biến dị đau đớn giãy dụa, nhưng bị rùa cá sấu ngậm chặt, thịt bị xé từng chút một, trút hơi thở cuối cùng trong cơn thống khổ.
Rùa cá sấu tiếp tục giết từng con mồi, nhưng chỉ ăn thịt trên lưng của cá sấu biến dị, còn lại vứt hết, hoặc thẳng thừng xé bỏ thành thịt vụn.
Cá sấu biến dị bị g!ết chết chất chồng bên bờ sông, máu thịt thu hút rất nhiều cá biến dị, nước sông như sôi trào hẳn lên.
Bầy sói không dám tiến tới, theo lệnh của lang vương sói bạc, điên cuồng lao vào trong rừng ẩn náu.
Rùa cá sấu đuổi theo không ngừng, ỷ vào bộ mai dày mà tông đụng lung tung trong rừng, đi qua nơi nào thì cây cối nơi đó đổ rạp hết cả.
Có con sói biến dị chạy không đủ nhanh, bị rùa cá sấu cắn lấy, xét nát thành từng mảnh vụn.
Bầy sói tru lên, hòng muốn báo thù cho đồng bạn, nhưng bị lang vương ép buộc ngăn lại.
Vì muốn thoát khỏi kẻ săn mồi đáng sợ này, bầy sói liều mạng chạy thật nhanh, tìm tất cả những kẽ hở và chướng ngại vật có thể ngăn cản được kẻ truy kích này.

Nhờ trí thông mình của lang vương và sức chịu đựng đáng tự hào của chủng loài này, bầy sói phối hợp cực kỳ ăn ý, cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm, kéo dài khoảng cách hai bên.
Mắt thấy bầy sói càng ngày càng xa, rùa cá sấu không cam lòng tông gãy một cây thân gỗ ngăn cản đường đi trước mặt, đạp nát tảng đá lớn dưới chân, gầm lên một tiếng giẫn dữ, phơi bày sự phẫn nộ và h@m muốn tàn sát của mình.
Chính ý chí đáng sợ này đã ảnh hưởng đến Diệp An, vì bất ngờ không kịp phòng bị, cậu bị cảm xúc và suy nghĩ của rùa cá sấu lấp đầy, suýt nữa đã bị chính xảm xúc không thuộc về mình nuốt chửng.
Bầy sói may mắn thoát được một kiếp, tạm thời không thể rời khỏi vùng châu thổ, đành phải dùng hết khả năng tránh xa rùa cá sấu, di chuyển liên tục trong đêm, vì bầy đàn của mình mà tìm kiếm một khu vực tạm thời an toàn khác.
Sức ăn của rùa cá sấu rất mạnh, hơn mười con cá sấu biến dị chẳng thể thỏa mãn nó.
Nếu sói biến dị đã chạy thoát, vậy thì nó quay lại tiếp tục săn giết cá sấu và bầy cá dưới nước.
Đàn cá sấu lội ngược dòng lên đây vì muốn lấp đầy bụng, ai ngờ lại tự dâng mình lên thành bữa ăn trong bụng rùa cá sấu.
Vì mạng sống, đàn cá sấu kết hợp lại chém giết với rùa cá sấu, tiếc rằng không có mấy tác dụng, mặt sông mau chóng phủ đầy máu tươi và thịt nát, từng con cá sấu bị g!ết chết trong lúc đánh nhau, máu thịt bị rùa cá sấu xé toạc, để lộ xác dính đầy xương trắng chìm xuống nước, bị bầy cá và ốc biến dị giành lấy rỉa.
Bình minh gần lên, cuộc đi săn của rùa cá sấu cuối cùng cũng chấm dứt.
Bốn chân cường tráng di động, rùa cá sấu leo lên, chọn chiếc thuyền buôn đậu bên bờ, chậm chạp bò vào.
Trong hang động ngầm, Diệp An tỉnh lại từ cơn hôn mê, nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, đầu âm ỉ đau.
Giơ cánh tay bị thương lên nhìn, mới thấy vết thương đóng vảy, không còn sưng nữa.
Chậm chạp ngồi dây, cậu tựa người vào hòm gỗ, tay đặt lên đầu gối, nhìn sang mãng xà biến dị, thì thấy nó lại chìm vào trạng thái ngủ say lần nữa.
Ánh mắt Diệp An chuyển về phía chồn tuyết ở trong lồng, thấy chúng chen chúc rúc vào một chung một chỗ, động thái chẳng khác gì khi trước.
Nếu không phải trên lồng có một lỗ hổng, cậu gần như cho rằng lúc đó mình đã nằm mơ.
Thể lực phục hồi lại được một tí, Diệp An đứng dậy tới trước lồng, ngồi xổm xuống, tay đặt trên đùi đan vào nhau, cố gắng đồng hóa cảm xúc và suy nghĩ của chồn tuyết.
"Cảm ơn."
Cảm xúc của chồn tuyết và sóc rất giống nhau, Diệp An truyền sang nỗi cảm kích, mở cửa lồng, thấy chúng không muốn ra thì cũng không ép, cầm hai miếng thịt muối bỏ vào trong.
Sau đó, cậu ăn đơn giản chút gì đó, cảm thấy cơ thể không còn gì đáng lo, thì mang theo vũ khí và dây thừng, định bụng ra ngoài tìm hiểu.
Luồng ý chí cực kỳ khủng bố từ tối qua đến giờ vẫn chưa biến mất.
Nếu cậu có ý định ở lại trên đảo, nhất định phải mau xác nhận mọi chuyện.
Mặc kệ có nguy hiểm hay không cũng không thể trốn mãi trong động nham thạch.
Bằng không khi nguy hiểm ập tới, cậu không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, chắc chắn còn chết lẹ hơn nữa..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn