Đọc truyện Đam Mỹ Hoàng Cung

Chương 17: Lâm Quý Phi





Bình Nhi vội vã đỡ Thiên Nguyệt, sốt sắng dùng vạt áo của mình lau những vết bản trên tay y.
Lâm Thiên Nguyệt rút tay lại, ra hiệu không cần rồi nhìn Nguyên Kì chìa bàn tay nhỏ bé của mình ra.
Nguyên Kì nhìn y khó hiểu, rồi hắn nhanh chóng nắm lấy tay y mà hôn.
Hành động vô cùng dịu dàng khiến Diễm Diễm hồi lại cơn tức giận.
Thiên Nguyệt trợn mắt nhìn hắn sau đó đẩy hắn ra:
- Ngươi…! Ngươi đang làm cái gì vậy hả! – Y hốt hoảng hét lên
- Không phải như vậy sao? – Nguyên Kì nói khuôn mặt vô cùng dửng dưng
- Như vậy cái đầu ngươi!! Ta bảo ngươi mang y phục ra cho ta…chứ không phải là hôn tay ta! – Y ôm mặt mình mình rồi làm mặt hờn với hắn.
Trông cực kì đáng yêu.
- Do ngươi không rõ ràng - Hắn nhún vai và đi vào trong.
Thiên Nguyệt tròn mắt nhìn cái tên không biết nhục nhã này, y rất bực tức, y bị hắn làm cho tức chết rồi! Hiện giờ Lâm Thiên Nguyệt chỉ nhường như á khẩu, Bình Nhi hiểu ý rót cho y một tách trà.
Quả thật trà thanh mát là không sai chỉ vừa hớp một ngụm, y đã cảm thấy vị tươi mát thanh nhẹ của nó rồi thêm một chút đắng nhẹ còn vương lại trên cuốn họng, rất dễ chịu.
Thiên Nguyệt nhanh chóng hạ hỏa, y thưởng thức vừa ngẫm nghĩ mùi vị loại trà này rất quen, chỉ là nhất thời y không nhớ ra được.
Nhìn quanh tách trà ngọc, dưới đáy tách hiện rõ một cánh hoa.
Lúc này, Thiên Nguyệt đã nhớ ra được gật đầu mãn nguyện rót một ít cho Bình Nhi thưởng thức.
Nàng mỉm cười e ngại đón nhận, vừa uống trà vào nàng liền có một vẻ ngạc nhiên không tả nổi.

Bình Nhi nhìn cánh hoa và nói:
- Đây là loại trà gì thế Nương Nương? Thần tuy đã thử qua nhiều loại nhưng chưa thấy loại này hảo như thế này? Thần nhìn thấy có cánh hoa Đào trong đây nhưng mùi vị hẳn là khác rõ.
Thơm mát tới tận cuốn họng, thật là một loại trà hiếm có.
- Đây là...!
Chưa đợi y nói xong, Nguyên Kì đã từ trong bước ra, trên tay cầm theo một túi vải to.
Chắc là y phục của Thiên nguyệt, bộ dạng anh tuấn đắc ý của hắn luôn khiến y căm ghét.
Diễm Diễm nảy giờ bị cho là hư vô, liền chớp lấy thời cơ nhanh chóng thân thiết với Nguyên kì.
Nàng bước tới choàng tay hắn ngang nhiên kéo hắn lại gần y.
Y vốn đã không có thiện cảm với nữ nhi, gặp tình cảnh này xong không biết có căm thù nữ nhi không nữa.
Bình Nhi đi đến đỡ lấy bọc vải ấy, nàng xuýt ngã vì bọc quá nặng Lâm Quý Phi thấy vậy tò mò:
- Gì mà lắm thế? Chỉ là một bộ y phục thôi mà...sao có thể to nặng như thế? - Y lại gần dùng ngón tay chọc chọc vào cái bọc dò xét.
- Đó là đích thân Hoàng Thượng cùng ta chọn riêng cho ngươi đó...Chưa kể trang sức trong ấy rất đẹp.
Chưa có một cung phi vào có qua, đó đều là đồ mà các phi tần thèm muốn.
- Nguyên Kì bình thảng hất tay Diễm Diễm ra.
- Trang sức?? - Y nheo mày nhìn Nguyên Tướng Quân - Ngươi đừng bảo là trong này là y phục nữ nhi cùng trang sức và son phấn các thứ nhé? - Trông mặt y bây giờ không vui vẻ gì cho lắm.
Nguyên Kì gật đầu, khiến cho cục tức trong lòng y một ngày dâng thêm.

Khuôn mặt y hiện rõ cần giải thích, khuôn mặt khá là bất mãn.
Nguyên Tướng Quân cũng từ tốn trả lời:
- Đó là điều bắt buộc.
Không lẽ ngươi muốn mặt y phục nam nhân trong bộ dạng nữ nhân sao?
Bộ dạng nữ nhân???! Lâm Quý Phi chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng chửi:
- Cái đồ bỉ ổi! thối tha! vô liêm sĩ! Ta cho ngươi hay ta sẽ không bao giờ mặt nó đâu! Ngươi đừng có ở đó mà tự mãn! - Nói xong y hất tóc bỏ đi cho hả giận
Bình Nhi nhanh chóng cuối chào Nguyên Tướng Quân phép tắc, rồi quay đầu đuổi theo y, Nguyên Kì không thể hiện rõ ra mặt nhưng chọc y giận như vậy làm hắn cảm thấy vui biết bao.
Lâm Đại Tướng khi nảy mà chậm một bước, thấy y bị hắn ức hiếp như này, không biết có băm hắn ra thành trăm mảnh không nhỉ? Nguyên kì nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đáng yêu ấy mà nhếch nhẹ môi, tạo thành một nụ cười như có như không.
Diễm Diễm nhìn thấy hắn như vậy liền nói:
- Thiếp thấy chuyện này người chẳng có lỗi gì cả! Sao Quý Phi lại mắng người vô lý như thế? - Diễm Diễm bây giờ đã cẩn trọng hơn trong lời nói.
Dù đây chỉ là đệ đệ song tử với Lâm Quý Phi trước kia, bị bắt vào thay.
Nhưng so qua tính lại thì y cũng có một gia thế rất đồ sộ, không nên dính vào thì hay hơn.
Vả lại, hiện giờ y còn là Quý Phi không khéo mồm miệng thì có nước mà đi nhặt đầu.
Thế nên Diễm Diễm biết thân biết phận lúc nảy y không suy xét chuyện kia, rút ra được bài học không hành sự lỗ mãn, ăn nói hàm hồ nữa.
- Nếu như tính tình trẻ con của Quý Phi như vậy, nhất quyết không mặt phục y...có khi nào...sẽ làm hỏng đại sự của Hoàng Hậu không?
- Khỏi lo...Sẽ được Hoàng Thượng nắn lại ngay thôi - Tiêu Nguyên từ xa mỉm cười đi đến.
Diễm Diễm thấy Tiêu Nguyên Thái Giám, nhanh chóng chấp tay cuối chào Tiêu Nguyên, Thái Giám mỉm cười nhẹ nhàng:
- Chào Diễm Diễm cô nương.
Có vẻ tiểu thư và Nguyên Tướng Quân đây đã chuẩn bị chu đáo tham dự đại tiệc rồi chứ ạ? - Tiêu Nguyên nói và liếc nhìn Tướng Quân.
- Chỉ là có ý tốt hỏi thôi, xin Tướng Quân đừng nhìn Tiêu Nguyên như vậy.
Nguyên Kì không buồn nói chuyện với Tiêu Nguyên cũng như Diễm Diễm, hắn nhanh chóng đi vào trong thay y phục dự đại tiệc.
Tiêu Nguyên cứ đứng nhìn Tướng Quân cho tới khi hắn đi hẳn vào bên trong, kèm theo một điều gì đó xa xăm.
Diễm Diễm khuôn mặt ngay lập tức xuất hiện buồn chán, hụt hẫng nhìn Tiêu Nguyên.
Thái Giám vẫn giữ nguyên nụ cười ấy mà cáo lui, bỏ lại nàng một mình không biết nên làm gì.
Quý Cung y như rằng nhanh chóng bị náo loạn bởi Quý Phi, y nhất quyết không chịu đi dự đại tiệc của Hoàng Hậu, càng nhất quyết không mặc bộ y phục đó cùng mấy cái trang sức nữ nhi lấp lánh kia.
Các cung nữ ròng rã năn nỉ Thiên nguyệt không ngoại trừ Bình Nhi, đã vài canh giờ thuyết phục trôi qua nhưng vẫn không thành công.
Bình Nhi bây giờ khan cả cổ họng, toàn thân mỏi mệt nhưng vẫn không ngừng nài nỉ ai kia:
- Quý Phi! Thần xin người...người không đi thì sau này sẽ làm khó cho người! Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ không vui đâu.
Biết bao quan tướng to trong triều sẽ nghĩ như thế nào đây? Làm ơn đi mà Quý Phi...chỉ mặc lần này thôi mà! Sẽ không ai biết người là nam nhân đâu.
- Sao lại không chứ! Nội bộ Hoàng Cung và các quan tướng bên ngoài ai cũng biết ta bị bắt vào Hoàng Cung này thay cho tỷ tỷ ta.
Ai ai cũng biết ta là nam nhi! - Y hét lên.
Bình Nhi bất lực với Thiên Nguyệt nhưng lần này thực sự là không đi không được.
Ngay thời khắc quan trọng, thì một vị cứu tinh đã đến với Bình Nhi, vẫn dáng vẻ oai hùng, cao ngạo.

Vẫn là luồn khí quyền lực, lạnh lẽo nhưng khuôn mặt người đó nhìn y rất dịu dàng đến nổi làm ấm lên cả gian phòng.
Các cung nữ nhìn thấy người nhanh chóng mừng rỡ tản ra, Thiên Nguyệt nhìn thấy người thì bất giác điệu bộ cương quyết yếu đi hẳn.
Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của người kia, Thiên Nguyệt nhìn vào cái gối khi nãy bị mình giày vò tàn tạ mà hơi hối lỗi.
Người mặc áo choàng bào bước gần tới nghiêm nghị nhìn y:
- Bây giờ là thế nào đây?
- Ta không muốn! - Quý Phi nói mắt vẫn chăm chú vào cái gối không dám ngẩn đầu lên, sợ phải nhìn thấy sự phẫn nộ của người kia.
Hoàng Thượng nâng cằm y lên, khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau làm y e dè.
Can đảm của y giảm một cách đột ngột, Hoàng Thượng giữ nguyên tư thế ghé sát vào tai y, thì thầm yêu thương:
- Nếu không muốn đi cũng không sao...vậy ta với ngươi sẽ dành hết thời gian rãnh này làm tiếp chuyện chưa làm nhé?
Mặt Thiên Nguyệt nhanh chóng tái xanh, chuyện chưa làm? Chẳng lẽ đang đề cập đến chuyện ân ái kia sao? Đôi mắt của y bây giờ bán tính bán nghi không biết người ám chỉ gì.
Để giải vây thắc mắc của y, Hoàng Thượng lại tiếp tục gợi ý:
- Ta đang rất sung mãn...hay chúng ta cứ khỏi dự đi? - Hắc Phòng cười nhẹ, cắn miết vào màng nhĩ của y.
- Thật quá đáng! Người ức hiếp ta! Muốn ta không đi cũng không được!
- Ta không ức hiếp ngươi - Hoàng Thượng đưa tay sờ lên mặt y - Ta rất muốn thấy ngươi đẹp như thế nào khi mặt y phục ấy.
Ngươi đã lấy đi hồn của ta, lấy đi tim của ta, vậy bây giờ hãy chiếm trọn cả lí trí của ta...được chứ? Ta muốn ta say lại càng say, say ngươi! Để ta mãi mãi không để ngươi rời khỏi ta.
- Ánh mắt người giờ đây mê luyến rất mơ hồ, khiến Thiên Nguyệt bị cuốn hút vào trong nhưng chưa được bao lâu thì câu nói sau làm cho y rơi xuống đất - Nhưng nếu ngươi chọn không đi thì ta thích hơn.
Grừ...Cái tên này!! Đúng là không khi nào nói được ba câ lọt tai! Không biết liêm sĩ gì cả! Không đi cho ngươi toại nguyện chắc? Cùng lắm thì làm nữ nhi trong vài canh giờ vậy.
Còn hơn là để ngươi thịt ta! Ta không cho ngươi đắc ý như thế đâu.
Thiên Nguyệt hậm hực nhìn Hoàng Thượng, sau đó quay sang nhìn các cung nữ mà tức giận rằng:
- Bình Nhi! Chuẩn bị cho ta.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn