Đọc truyện Đại Thánh Truyện

Chương 21: Mua sâm




Lý Thanh Sơn đến quán rượu tốt nhất trong trấn, mua mười mấy vò rượu ngon chất đầy xe bò. Sau đó, hắn lại theo danh sách mà Thanh Ngưu đưa cho, đến tiệm thuốc mua được phần lớn dược liệu, tuy vậy, thứ quan trọng nhất là sâm lại không thể mua được ở đó.
Bên trong khách sạn lớn nhất Bách Khê trấn, một đám người đầu đội nón lá, mang theo cái sọt thuốc đang yên lặng uống trà, cho dù là ở trong tửu lâu, bọn họ cũng không chịu gỡ xuống nón lá trên đầu cùng cái sọt thuốc sau lưng.
Thỉnh thoảng có các chưởng quỹ của các tiệm thuốc lớn đi vào khách sạn, mở ra cái sọt thuốc xem qua các đồ vật bên trong, sau đó đưa tay bao trong ống tay, cùng bọn hắn cò kè mặc cả. Nếu là thỏa thuận thành công thì bọn họ lấy đi các túi nhân sâm lớn nhỏ khác nhau.
Bọn họ là người hái sâm của Sâm Vương trang, cũng giống như người của Lặc Mã trang, hằng ngày ở trong núi sâu, dựa vào việc hái sâm núi mà sống. Nếu muốn mua nhân sâm, cứ đến tìm bọn họ là tiện nghi nhất.
Lý Thanh Sơn đem xe bò dừng ở trước cửa khách sạn, nhìn chung quanh một lượt, sau đó bước đến một góc, hướng về phía mấy người hái sâm nói:
- Ta muốn mua nhân sâm!
Mấy người hái sâm thấy hắn còn trẻ tuổi, quần áo cũ rách, đều lộ ra thần sắc khinh miệt, không ngờ chẳng có người nào trả lời hắn.
Lý Thanh Sơn cau mặt, lấy ra ngân phiếu hơn ngàn lượng còn dư lại trong ngực đặt lên bàn:
- Ta muốn mua nhân sâm!
Hành động này làm cho tất cả mấy người hái sâm đều ngẩng đầu lên, lộ ra thần sắc kinh ngạc, không có ngờ tới Lý Thanh Sơn lại có thể lấy ra được nhiều bạc như vậy, nhìn nhau một cái, rốt cục có người mở miệng nói:
- Muốn mua bao nhiêu?

Lý Thanh Sơn đã quá hiểu giá cả của nhâm sâm, sau khi thương lượng xong giá tiền, hắn liền mang một bao nhân sâm lớn mà rời đi.
Mấy người hái sâm thấp giọng nói chuyện:
- Có muốn tiện tay làm thịt thằng này không?
- Đi tìm Linh sâm quan trọng hơn, đây chính là bảo vật giá trị vạn kim, phàm nhân ăn vào cũng có thể kéo dài tuổi thọ, người tập võ ăn vào, lập tức là có thể trở thành cao thủ nhất lưu, thậm chí đột phá chướng ngại, tấn chức Tiên Thiên cũng không phải không thể.
- Linh sâm mặc dù tốt, nhưng chỉ có một củ, còn muốn đối phó cái tên bệnh quỷ ở Lặc Mã Trang kia, ta tự nhận không có phúc khí đi lấy. Trăm chim ở rừng không bằng một con ở trong tay, ai nguyện ý làm chuyện này thì đi theo ta.
Bảy tám người đứng lên, nắm lấy yêu đao bên hông, cứ thế mà đi.
Ngoài cửa cách đó không xa, một người trốn ở sau cây trụ, nhìn thấy một màn này thì lặng lẽ rời đi.
Lý Thanh Sơn vội vàng cưỡi xe bò theo một sơn đạo mà đi về phía trước, luôn miệng trò chuyện với Thanh Ngưu. Từ trong Hòe Mộc bài, Tiểu An cũng nhô đầu ra, ngồi ở trên nóc xe yên lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Đi tới một lối hẹp trong sơn cốc, Thanh Ngưu chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn Lý Thanh Sơn một cái:
- Phiền toái của ngươi tới rồi.
Tiếng nói vừa dứt, hai bên sơn cốc tựu hiện ra bảy tám bóng người.
Lý Thanh Sơn dựa vào mục lực cũng đoán được:
- Các ngươi là... người của Sâm Vương trang?
Đám người kia tay cầm yêu đao, hiển nhiên là những kẻ đang muốn giết người.
- Vẫn còn đánh giá thấp lòng người hung ác!
Hắn chỉ có thể thở dài cảm thán một tiếng, hắn cũng không phải là không hiểu được đạo lý tiền tài không để ra ngoài, cho nên sau khi mua nhân sâm liền lập tức vội vàng cưỡi xe bò quay về thôn, tuyệt không muốn ở lại một đêm nào, nhưng không có ngờ tới đám người kia lại lớn mật như thế, dám chặn giết mình ở dưới ban ngày ban mặt.
Theo lời đồn đãi thì những người này mỗi ngày đều leo trèo trên các vách đá dựng đứng, hái nhân sâm linh thảo, dân phong cực kỳ bưu hãn, hơn nữa cũng có mang võ nghệ trong người, thân thể nhẹ như chim, nhanh nhẹn như vượn.
- Tiểu tử, chúng ta có mấy lời muốn nói chuyện một chút với ngươi!
Tên cầm đầu bình tĩnh nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt, phảng phất nhìn dê bò đợi giết trong lồng:
- Để lại tất cả đồ vật, ngươi có thể đi.
Loại bình tĩnh này cũng không phải làm bộ, hàng năm bọn họ đều đi lại ở trong núi, gặp phải người đi đường đơn độc liền một đao giết chết, lấy đi tài vật. Đây là chuyện thường như cơm bữa, mà sau khi chuyện thành công, đương nhiên là không thể nào bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào được sống.
Mấy người hái sâm cười hắc hắc xông tới.
Mắt thấy nguy cơ tiến tới gần, Lý Thanh Sơn chợt động dây cương, Thanh Ngưu nhìn hắn một cái, cũng rất phối hợp, mang theo xe bò tăng tốc xông lao về phía trước.
- Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
Mấy người hái sâm quát mắng, vội vàng nhảy qua hai bên né tránh, trong tay bay lên hai đạo ánh đao, lần lượt thay đổi chém về phía Lý Thanh Sơn trên xe.
Thanh Ngưu ngẩng đầu ngăn cản, chỉ thấy sừng trâu vẽ ra một đường cong quỷ dị, tên hái sâm cầm đầu nhìn thấy sừng trâu đâm tới, nhưng gã không thể tránh né, bị hung hăng đâm xuyên qua bụng, đóng ở trên vách đá.
Tên hái sâm kia vẫn còn trợn to hai mắt, miệng tuôn ra tiên huyết, không tin bằng vào võ nghệ của mình lại chết ở trên sừng trâu.
Cùng lúc đó, Lý Thanh Sơn tung mình rơi xuống đất, nhanh nhẹn tránh ra hai đạo ánh đao, cương đao ở sau lưng đã nằm trên tay.
Thanh Ngưu rút ra sừng trâu, thầm nghĩ: “Từ góc độ của một con trâu mà nói, ta đây coi như đã phát huy vượt qua tài nghệ, còn lại phải xem chính ngươi rồi.”
Mấy người hái sâm kinh hô:
- Cảnh đại ca!
Tên Cảnh đại ca này là một người có thân thủ tốt nhất trong đám bọn họ, không có ngờ tới lại chết ly kỳ như thế, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra được Thanh Ngưu là một con yêu quái.
Rất nhanh sau đó, bọn chúng liền hướng về phía Lý Thanh Sơn nói:
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đã làm cái gì sao? Vốn là còn muốn cho ngươi chết thống khoái một chút, bây giờ để cho chúng ta phải đem ngươi chém thành mảnh vụn vứt cho sói ăn!
Lý Thanh Sơn chê cười:
- Chỉ bằng các ngươi!
Tuy nói vậy nhưng sắc mặt lại vô cùng ngưng trọng, chậm rãi rút đao.
Không nghĩ tới chỉ trong một ngày đã gặp phải hai trường chiến đấu, hơn nữa lần sau lại hung hiểm hơn lần trước.
Quả nhiên có công phu trên người cũng có ý nghĩa là dễ dàng chọc phải phiền toái, nếu hắn chỉ là thiếu niên nhà nông trói gà không chặt, dĩ nhiên sẽ không thể nào đối kháng được với người Lặc Mã Trang, càng sẽ không có nhiều bạc như vậy để đi mua sâm.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần chiến đấu nguy hiểm nhất mà hắn gặp phải, cho dù hắn có thần thông trong tay, cũng không dám nói có thể giống như giẫm trên đất bằng, lời của Thanh Ngưu đã vang lên bên tai.
Tâm niệm chỉ thoáng qua rồi biến mất, đại chiến hết sức căng thẳng.

- Giết!
Kình phong đánh tới, bốn thanh yêu đao tạo thành lưới đao, bao lấy Lý Thanh Sơn.
Ngưu Ma Luyện Bì tuyệt không ngăn được đao phong như vậy, Lý Thanh Sơn nhanh chóng làm ra phán đoán, cũng không thèm nhìn về phía sau, ngược lại bước nhanh về phía trước, đánh về phía ba người hái sâm trước mắt. Tâm của hắn cũng không tập trung vào trận tử đấu này mà là không ngừng hồi tưởng đến một sừng của Thanh Ngưu lúc nãy.
Thanh Ngưu tuyệt sẽ không giúp hắn ngăn địch, nếu không, chỉ bằng lực lượng của nó, giết chết bọn người hái sâm này thì dễ như trở bàn tay, một sừng này có thâm ý sâu sắc.
Ở thời điểm sống chết trước mắt, toàn bộ linh tính, ngộ tính của hắn bị bức đi ra ngoài, trong mắt hắn đột nhiên sáng ngời, Ngưu Ma Đính Giác, phải lấy mỗi một chỗ trên thân thể làm sừng trâu, mà vũ khí bất quá chỉ là lướt dọc theo thân thể.
Thanh cương đao thẳng tắp trong tay hắn giống như là đột nhiên trở nên có linh tính, vòng qua một vòng đón đỡ yêu đao.
“Phốc phốc!”
Trong tiếng va chạm, một người hái sâm đã phun ra huyết vụ đầy trời, ngửa mặt lên trời té trên mặt đất.
- Lão Thành!
- Thằng này biết võ công!
Tiếng hô hào liên tiếp vang lên, đám người hái sâm nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn, vẻ mặt đã không còn tùy ý như trước rồi.
Mà hai cánh tay Lý Thanh Sơn cũng hiện lên hai vết thương, dựa vào sự bền bỉ của Ngưu Ma Luyện Bì, mới không có bị cắt đứt, ngược lại lại kích khởi hung tính trong lòng hắn, hai mắt như lửa thiêu đốt:
- Đến đây đi!
Ở bên trong một khu rừng cây rậm rạp bên sơn đạo có một nhóm người đang ẩn núp, chỉ cách nhau hơn khoảng mười trượng, hơn nữa còn là ở dưới ban ngày ban mặt, người trong sơn cốc lại không có phát giác được.
Chỉ có Thanh Ngưu hướng về phía bên này nhìn y một cái.
Cầm đầu chính là Hoàng Bệnh Hổ, quay về phía người bên cạnh cười nói:
- Tiểu Hắc, hiện tại ngươi đã phục chưa?


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn