Đọc truyện Có Em Chung Đường

Chương 2: Cái Yếm Đỏ




Vốn tưởng rằng Kỷ Nghiên Lệ sẽ mang cô vào nhà tắm nhưng ai ngờ Kỷ Nghiên Lệ lại ôm cô ra cửa ngồi xuống cái ghế nhỏ trước bậc thang, dặn dò cô phải ngoan ngoãn ngồi im không được nhúc nhích, sau đó lại đi vào trong.
Kỷ Tiểu Dao không biết Kỷ Nghiên Lệ muốn chuẩn bị những gì. Nói chung là bây giờ cô là một đứa trẻ nên chỉ cần ngoan ngoãn vâng lời người lớn nói là được rồi. Vì vậy cô im lặng ngồi trên ghế nhân tiện quan sát xung quanh nơi này.
Trước mắt cô là một cái sân, ở giữa là nền bê tông riêng biệt, hai bên có hai khu đất được khai khẩn trồng một ít rau cải, có cải trắng, đỗ, và các loại hành hoa. Màu sắc xanh tươi mơn mởn, vừa nhìn đã biết rau sạch. Cô hít sâu một hơi, trong không khí đều là mùi vị cỏ xanh, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lại tiếp tục quan sát cảnh vật xung quanh. Ngôi nhà này và ngôi nhà đối diện khá giống nhau đều là ngôi nhà ba tầng với sân nhỏ độc lập, tường trắng mái đỏ, nhìn qua cũng biết là mới xây không bao lâu.
Trên đường phố, dưới ánh mặt trời chói chang không có nhiều người, chủ yếu là người đi bộ trên đường vui đùa chơi trò đuổi bắt với trẻ con. Họ ăn mặc rất giản dị, người lớn thì áo phông ngắn tay quần tây đen, đội mũ cói trên đầu; còn trẻ con thì áo phông cũ, quần short nhỏ, không hề tìm thấy một chút không khí thành phố đô thị.
Kỷ Tiểu Dao nhận định: Rất có thể đây là một thị trấn nhỏ mới được phát triển.
Không bao lâu sau Kỷ Nghiên Lệ quay lại, bế cô đến gần nhà tắm, bên trái là một bồn tắm gỗ ngay tay phải là một xô nước, gọi: “Dao Dao, tắm nào! Mau cởi quần áo.”

Không phải chứ! Kỷ Tiểu Dao nhìn xung quanh chỗ này không có tường, không có mái, im lặng kêu gào: Đây là muốn tắm giữa ban ngày sao? Bảo cô làm sao có thể tiếp tục cởi xuống dưới nữa hả?
Trong lúc Kỷ Tiểu Dao đang trong tình trạng khóc không ra nước mắt, Kỷ Nghiên Lệ có vẻ hơi bực minh, đặt mọi thứ ở giữa sân rồi nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người cô bé ném vào thau gỗ gần đó.
Chẳng lẽ trẻ con chưa có bộ phận x nữ sao? Chẳng lẽ trẻ con không cần mặt mũi sao? Vậy cô cũng có thể không tắm được chứ?
Kỷ Tiểu Dao vừa định đứng lên, nói rằng cô không muốn tắm thì thấy Kỷ Nghiên Lệ đã đổ xô nước vào bồn và đang đi vào, nhìn cô thu mình trong chậu, hai tay ôm lấy đầu gối của mình, nói đùa: “Dao Dao nhà chúng ta lớn rồi, đã biết xấu hổ cơ đấy?”
Kỷ Tiểu Dao chột dạ, bây giờ đối với hai chữ “lớn rồi” này vô cùng nhạy cảm. Vì vậy ngoan ngoãn ngồi xổm bất động, coi như là tắm nắng là được rồi. Kỷ Tiểu Dao như tự thôi miên tâm trí mình mặc cho Kỷ Nghiên Lệ tự tay tắm rửa cho mình.
Hai người tiếp xúc khoảng cách gần như vậy, Kỷ Tiểu Dao nhận thấy một điều Kỷ Nghiên Lệ thực sự trông rất đẹp. Không phải là loại da trắng mà là loại da màu lúa mì khỏe mạnh mà Kỷ Tiểu Dao đời trước hâm mộ nhất, chảy mồ hôi nhìn qua trông rất gợi cảm. Vì lý do này mà vào kỳ nghỉ hè cô đòi hỏi cha mẹ đưa mình đi Tam Á chơi, kết quả là sau khi trở về bạn cùng lớp nói cô trắng hơn, cô hoàn toàn chỉ biết im lặng. Kiểu càng phơi nắng càng trắng là do thể chất đặc thù luôn luôn làm cho cô cảm thấy đó là một căn bệnh kỳ lạ.
Nhìn kỹ lại khuôn mặt Kỷ Nghiên Lệ, thực tế là lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, đôi môi dày, khuôn mặt dài, cằm nhọn, rất hợp với đồ trang sức trang nhã, tiêu biểu cho vẻ đẹp công sở không có một chút khí chất của quê cha đất tổ. Không biết vì sao đến giờ vẫn chưa kết hôn, trước đây, không phải mọi người nhắc đến kết hôn sớm, sinh đẻ sớm sao! Chẳng lẽ Kỷ Nghiên Lệ vẫn muốn làm một phụ nữ mạnh mẽ? Rất có khả năng này, nếu không tại sao chưa kết hôn lại nhận nuôi cô cơ chứ? Ừm, cô ấy là một người mẹ độc đáo, là một người phụ nữ rất mạnh mẽ có đầu óc suy nghĩ. Sau này sống với cô ấy chắc chắn có thịt ăn. Kỷ Tiểu Dao rất lạc quan với tương lai của chính mình.
“Được rồi, đã tắm xong!” Trong khi Kỷ Tiểu Dao đang ung dung tự tại chìm trong suy nghĩ của mình, Kỷ Nghiên Lệ vỗ nhẹ vào mông cô, xoay người cầm quần áo nhưng lại phát hiện mình quên mang theo. Ảo não vỗ trán mình, hét lớn về phía trong nhà: “Mẹ ơi, mang quần áo của Tiểu Dao giúp con ra đây với ạ!”
Chờ một chút, Kỷ Tiểu Dao trước đó ở trong tình trạng hốt hoảng, lần này mới để ý Kỷ Nghiên Lệ gọi cô là “Tiểu Dao”, đây là tình huống gì? Không phải trùng hợp vậy chứ? Tên cũng giống.
Ngay lập tức tỏ vẻ như một em bé hiếu học, cô kéo làn váy của Kỷ Nghiên Lệ tò mò hỏi: “Mẹ ơi, tên con viết như thế nào? Mẹ có thể dùng nước viết lên mặt đất cho con xem được không ạ?”
Kỷ Nghiên Lệ cười, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ: “Đúng rồi. Nhớ đến cái này mẹ cũng suýt quên mất, Dao Dao một năm nữa là sáu tuổi rồi, cũng là tuổi đi học. Buổi tối mẹ phải bàn bạc với với bà ngoại và cậu con một chút.” Nói xong, lấy một ít nước trong bồn tắm bắt đầu viết lên chỗ mặt đất khô ráo: “Đây, mẹ viết cho con xem.” Rõ ràng là ba chữ “Kỷ Tiểu Dao” không hề kém.
Trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa chính vì cô gọi nên Kỷ Tiểu Dao mới sống lại một lần nữa? Sớm biết như vậy đã đổi tên. Suy nghĩ lại cảm thấy không ổn lắm. Trên thế giới người trùng tên trùng họ nhiều không kể siết, đây thật sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Kỷ Tiểu Dao không phải là người thích để tâm vào chuyện vụn vặt của người khác, không nghĩ ra được thì sẽ không nghĩ nữa.
Đúng lúc có người cầm quần áo ra đây.
“Cô ơi, cháu mang quần áo đến.” Giọng nói vịt đực này đúng là…
Kỷ Tiểu Dao vội vàng che cơ thể khỏa thân trốn vào trong ngực Kỷ Nghiên Lệ, cô chỉ muốn bốc hơi ngay lập tức rời khỏi đây. Mặc dù ô đã được giáo dục kiến thức của phụ nữ thời đại mới, lòng tự trọng, tự tôn, tự chủ nhưng vẫn cảm thấy ngại.
Hơn nữa chính tục ngữ nói: Giáo dục giới tính nên bắt đầu với trẻ em.
“Ha ha, sợ cái gì. Đó là anh họ con, nhìn thì nhìn cũng không có vấn đề gì.” Kỷ Nghiên Lệ oán trách, kéo cô gái nhỏ trong lòng ra ngoài. Cô cứ như vậy khỏa thân giống như trẻ sơ sinh tiếp xúc với người khác giới lần đầu tiên, mà người này trên danh nghĩa lại là anh họ của cô.
Quên đi, nhìn thì cứ nhìn đi, dù sao cũng không có cái gì, sau này sẽ quên ngay thôi, Kỷ Tiểu Dao tự an ủi chính mình. Ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng nhiên có cảm xúc muốn cắn người, mà người kia lại không đi đứng ở ngoài cửa nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt không hề đỏ chút nào không ý thức mình là một người khác giới.
“Cô ơi, cháu nhớ là em ấy lúc còn nhỏ mặc một cái yếm đỏ, mấy năm nay vẫn mặc cái này ạ? Kỷ Minh Diệu dường như không nhìn thấy ánh mắt hận thù của Kỷ Tiểu Dao vẫn nhìn như cũ, còn hứng thú hỏi một câu như vậy.
Kỷ Tiểu Dao bất ngờ, không thể không cúi đầu nhìn, không phải là như vậy! Đúng là bây giờ cô đang mặc một cái yếm màu đỏ thẫm, ở trên thêu một đóa hoa mẫu đơn màu hồng nhạt lớn. Không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện bức tranh: một mỹ nhân dáng người thướt tha mặc cái yếm như vậy nằm trên trường kỷ, vẫy vẫy cái khăn trong tay gọi: “Đại gia, ngài lại đây đi!”

Nghĩ đến đó, không thể không rùng mình, thực sự là quá diễm tục (vẻ đẹp tầm thường).
“Có phải rất giống tranh Tết em bé ôm con cá, không khí vui mừng không?” Kỷ Nghiên Lệ mặc quần short hoa nhỏ cho cô, hoàn thành nhiệm vụ rồi đứng lên, quan sát cô gái nhỏ sạch sẽ vẻ hài lòng tiếp tục giải thích: “Cơ thể con không tốt lắm, bà ngoại nói có một lão nhân giữ lại được phương thuốc dân gian, mặc quần áo như thế này có thể tích lũy phúc lành cho mình.”
Qủa nhiên là bản thân mình không trong sáng, mắt Kỷ Tiểu Dao đầy nước mắt, nghe Kỷ Nghiên Lệ nói với mình: “Được rồi! Mau đi chơi với anh họ đi. Mẹ phải làm việc.” Sau đó bắt đầu ngâm quần áo bẩn của Kỷ Tiểu Dao vào trong thau.
Kỷ Tiểu Dao không dám không nghe theo, đang chuẩn bị bước đi thì Kỷ Minh Diệu đã ra dáng làm một người anh tốt, tiến lên chủ động dắt tay cô. Kỷ Tiểu Dao cảm thấy hơi mất tự nhiên mà trốn tránh, không giãy ra, nhưng giây tiếp theo đã bị bế lên, nghe giọng nói vịt đực vang lên: “Muốn được bế thì cứ nói trực tiếp với anh, không cần phải ngại.”
Kỷ Tiểu Dao im lặng, hỏi trời xanh: Nếu nói đây là thời đại của sự phân chia mà sao lại hoàn toàn đảo ngược những gì cô nghĩ? Tốt nhất cứ để cho một tia sét đến mang cô trở về đi.
Giọng vịt đực vẫn không nhận ra, nhấc nhấc cô gái nhỏ trong lòng, còn đưa tay nhéo mặt cô một cái giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Ừ, vừa trắng vừa mềm, rất giống em bé trong tranh Tết nhưng mà mập thêm chút nữa thì tốt hơn.”
Mập cái đầu anh! Anh cho rằng anh đang làm bánh bao trắng sao? Kỷ Tiểu Dao bị nhéo má đau, từ nay về sau ghi hận với giọng vịt đực này.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn