Đọc truyện Chu Nhan

Chương 69



Nàng nhíu mày một cái, lẩm bẩm nói: “… Sau khi cụ qua đời, huynh đã gia nhập Phục Quốc Quân rồi, thì vì sao vẫn ở lại phủ Xích Vương? Chẳng phải là thời tiết ở Tây Hoang rất không hợp cho Giao nhân…”
“Lúc Diệu Nghi vừa qua đời, đứa bé còn quá nhỏ, ngoại thích nhìn chằm chằm, tứ đại bộ lạc Tây Hoang bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào hỗn chiến.” Uyên thản nhiên nói, “Cho nên, ta ở lại, giúp Xích tộc bình định nội loạn.”
“Hả? Là huynh bình định loạn tứ bộ hay sao?” Chu Nhan sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra, “Đây… Đây là nguyên nhân Xích Vương đời trước ban cho huynh kim bài miễn tử hả?”
Uyên im lặng gật đầu, cổ tay giật mạnh, chiến xa cấp tốc quẹo vào một khúc cua, rẽ vào một ngõ khác, hắn thấp giọng nói: “Sau khi bình định phản loạn, ta lại ở thêm một thời gian ngắn, cho đến đứa bé trưởng thành, trở thành vương thật sự. Khi đó ta muốn rời khỏi Tây Hoang, nhưng các trưởng lão lại không đồng ý. Bọn họ muốn ta ở lại Thiên Cực Phong thành.”
Chu Nhan có chút mờ mịt: “Vì sao?”
“Thế nào, muội không rõ sao?” Khóe miệng Uyên hơi cong lên, vẽ ra nụ cười sắc bén, quay đầu nhìn thiếu nữ ngây thơ bên cạnh, nói rõ ràng, “Bởi vì, như vậy có thể tiếp tục ở lại trái tim của địch nhân, tiếp xúc được với các tin tình báo cơ mật nhất của lục bộ Không Tang đó!”
“…” Chu Nhan chấn động, giống như bị chủy thủ đánh một cái, đau đến hít một hơi lãnh khí, kinh ngạc nhìn nam tử bên cạnh mình, nói không nên lời.
“Ôi… A Nhan” Thấy nàng ngơ ngác như vậy, Uyên nhịn không được giơ tay lên sờ gò má của nàng, cười khổ lắc đầu, “Muội xem, muội không nên ép ta nói hết những lời này ra, mới bằng lòng hết hy vọng chứ”.
“…” Nàng sợ run một cái, kìm lòng không đặng tránh ra sau một chút, lảng đi ngón tay của hắn. Làn da của Giao nhân rất lạnh, trong cảm giác của nàng lúc nàng, lại càng lạnh đến thấu xương. Nàng dùng ánh mắt xa lạ bình tĩnh nhìn Uyên, trầm mặc chốc lát mới nói: “Thì ra, huynh vẫn ở lại nhà muội, là vì lý do này?”
“Lúc ban đầu là như vậy” Uyên thu tay về, thở dài một cái, rẽ xe ngựa vào một cái ngõ, nói tiếp, “Thế nhưng mười năm trước, Tả quyền sứ đời trước hi sinh trong một cuộc chiến, sau khi các trưởng lão thương nghị, muốn bảo ta tiếp nhận vị trí của ngài ấy, trở lại đại doanh Kính Hồ”.
Chu Nhan bất giác hỏi: “Vậy vì sao huynh còn chưa trở về đi?”
Uyên nhìn nàng một cái, nói: “Bởi vì khi đó muội bị bệnh.”
“…” Chu Nhan chấn động, đột nhiên nhớ lại. Đúng vậy, khi đó phụ vương mang theo mẫu phi đi Đế đô yết kiến Đế quân, mà nàng lại đúng lúc đó mắc căn bệnh sốt cao đột ngột tên là “Lưỡi hái tử thần”, bệnh tình rất nặng, sốt cao không lùi, ngày nào cũng mê man, ngày đêm giãy dụa ở bên bờ sinh tử.
Mà người ở bên giường bệnh cầm bàn tay nho nhỏ của nàng, chỉ có một mình Uyên.
Hắn cùng với đứa bé vượt qua kiếp nạn đầu tiên trong đời, khi nàng từ quỷ môn quan trở về, suy yếu mở mắt, nhìn thấy dưới đèn có một đôi mắt màu lam sâu như biển rộng. Một lần kia, nàng khóc ôm lấy cổ của Uyên, bắt hắn phải thề mãi mãi không rời bỏ mình. Giao nhân an ủi đứa bé còn chưa thoát khỏi vòng nguy hiểm, thề đi thề lại lời hứa sẽ không rời đi, mãi cho đến khi nó yên tâm, lần thứ hai rơi vào tình trạng kiệt sức mà ngủ thiếp đi.
Nghĩ tới đây, vành mắt của nàng đột nhiên đỏ au, nàng hít mũi một cái, nhịn lại những chua xót khổ sở, lúng ta lúng túng nói: “Cho nên… huynh tiếp tục ở lại, là vì muội sao?”
Uyên nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: “Đúng vậy, vì A Nhan bé nhỏ của ta.”
Nàng lẩm bẩm một câu: “Nhưng sau đó… vì sao huynh lại bỏ rơi muội?”
“Bất đắc dĩ mà thôi.” Ánh mắt của Uyên nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc, “Ta quên mất thời gian của con người trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt bé A Nhan của ta đã trưởng thành, lòng có ý khác. Ta coi muội như con, thế nhưng muội lại không coi ta như bậc cha chú”.
“Bậc cha chú? Đùa gì thế!” Chu Nhan giận dữ đổi sắc mặt, đột nhiên, không biết nhớ ra cái gì đó, lộ ra biểu cảm trợn mắt há mồm, bình tĩnh nhìn hắn, môi mấp máy vài cái, “Trời ạ… Trời ạ!”
“Thế nào?” Lúc này Uyên đã cưỡi chiến xa tới gần Quần Ngọc Phường, xa xa thấy trên đường phía trước có chướng ngại vật và binh sĩ, nên hắn không thể rời mắt đi để nhìn nàng được. Nhưng mà Chu Nhan lại nhảy dựng lên như bị lửa đốt, nhìn hắn, môi run nhè nhẹ, giống như phát hiện ra bí mật trọng đại, run giọng: “Thì ra là như vậy! Trời ạ… Uyên! Lẽ, lẽ nào… muội thật sự là con cháu của huynh sao?”
Lúc này đây Uyên rốt cục quay đầu nhìn nàng một cái: “Cái gì?”
“Muội… muội là con cháu của huynh á?!”. Thiếu nữ ngồi ở trên chiến xa, nhìn Giao nhân đã sống hơn hai trăm năm này, sắc mặt trắng bệch, “Huynh nói cụ của muội là người yêu của huynh! Huynh nói cụ và chồng cụ chỉ là duy trì hôn nhân trên hình thức! Như vậy, đứa, đứa bé mà cụ sinh ra, chẳng lẽ là con của…”
Uyên không nói gì, chỉ nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Chu Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ, cụt hứng ngồi trở về xe, ôm đầu của mình, bật thốt lên: “Cho nên, đây là nguyên nhân huynh vẫn coi muội là đứa bé? Trời ạ! Thì ra… thì ra, huynh thật sự là cụ cố của muội sao? Trời ạ!”
Nàng cảm xúc ngổn ngang, tâm tư hỗn loạn, nhất thời nói không nên lời.
Buồn cười biết bao! Nàng lại đi yêu cụ cố của mình? Người vẫn luôn dốc sức bảo vệ huyết mạch của Xích tộc suốt hơn trăm năm kia, người làm bạn với nàng lớn lên kia, người che chở cho nàng còn chu đáo dịu dàng hơn phụ thân kia, thì ra lại là cội nguồn dòng máu của mình.
Thời gian đan xen cùng tình yêu hỗn loạn, quả thực khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.
Nàng ở trên xe ngơ ngác xuất thần, bất tri bất giác đã đến gần Quần Ngọc Phường. Nơi này là quảng trường phồn hoa của Diệp Thành, tuy rằng trời mới vừa tờ mờ sáng, trên đường cũng đã có người lục tục đi đường. Ở chỗ như vậy, một chiếc chiến xa tùy tiện đỗ ngoài đường cái, hiển nhiên là vô cùng chói mắt, sẽ lập tức khiến cho binh lính tuần tra quan tâm.
Uyên quyết định nhanh chóng dừng cương ở khúc ngoặt, quát khẽ: “Xuống xe!”
Chu Nhan đầu óc trống rỗng, cứ như vậy bị hắn kéo khỏi chiến xa. Uyên lôi kéo nàng chuyển đến một góc đường không người yên lặng, chỉ vào lối đi trước mặt, nói: “Được rồi, đến nơi đây thì an toàn rồi, tranh thủ lúc này còn chưa nhiều người, muội lập tức trở lại đi!”
“Hả?” Nàng sửng sốt một chút, tư duy hơi trì trệ.
“Trước khi trời sáng, phải lập tức trở về hành cung phủ Xích Vương!” Uyên ho khan, căn dặn từng chữ, “Nhớ kỹ, tuyệt đối không bao giờ được nói cho ai biết muội từng ra khỏi nhà, đừng để Xích tộc rước lấy bất cứ phiền phức gì. Quên ta đi, từ nay về sau đừng nhắc tới bất cứ mối quan hệ gì với Giao nhân và Phục Quốc Quân nữa!”
“Thế nhưng… Huynh phải làm sao bây giờ? Sư phụ muội còn đang đuổi giết huynh” Giọng nói của nàng hơi run, “Huynh, huynh không đánh lại sư phụ đâu!”
“Chết trận sa trường, thật ra lại là chốn về tốt nhất” Giọng nói của Uyên bình tĩnh, thần sắc nghiêm trọng, “A Nhan, ta và sư phụ của muội đều chiến đấu vì tộc nhân và quốc gia của mình, giữa hai người sẽ không bao giờ có thủ hạ lưu tình, cũng không cần người khác nhúng tay vào. Dù cho có một ngày ta giết y, hoặc bị y giết chết, cũng đều là kết cục một chiến sĩ nên nhận lấy, đừng quá để tâm.”
“…” Chu Nhan nói không ra lời, trong mắt dần dần có nước mắt đọng lại.
“Gặp lại sau, bé A Nhan của ta”. Uyên giơ ngón tay lên, xóa đi nước mắt trên khóe mắt nàng, thanh âm bỗng nhiên trở lại nét dịu dàng lúc nhỏ, “Muội đã trưởng thành, trở nên lợi hại như vậy rồi. Hứa với ta, hãy sống cho thật tốt, tương lai phải trở thành người thật giỏi, sống một cuộc sống ra hồn.”
“Vâng!” Nàng kinh ngạc gật đầu, nước mắt bắt đầu nối tiếp nhau lăn xuống, đột nhiên tiến lên một bước kéo lấy y phục của hắn, nức nở nói: “Uyên! Muội… Muội còn có một câu hỏi!”
Uyên thả tay ra, vốn đã xoay người định đi, lúc này không khỏi quay đầu nhìn nàng: “Chuyện gì?”
Nàng ngây ngốc nhìn hắn: “Huynh… Huynh thật sự là cụ cố của muội sao?”
Uyên rủ mắt, như thể do dự, sau đó hỏi lại: “Nếu như ta nói đúng vậy, có phải muội sẽ cảm thấy dễ buông tay hơn một chút hay không?”.
Chu Nhan không biết nên lắc đầu hay là nên gật đầu, nhưng Uyên thì lại lắc đầu: “Không, ta không phải là cụ cố của muội. Ta và Diệu Nghi không có con. Khả năng giữa Giao nhân và con người có thể sinh con với nhau không lớn, mà cho dù có sinh con chung, đứa bé cũng sẽ mang rất nhiều đặc thù rõ ràng của bộ tộc Giao nhân. Muội không phải hậu duệ của ta. Con của Diệu Nghi, là do người đồng tông trong Xích tộc cho làm con thừa tự.”
“Hả… Thật, thật sao? Muội thật không phải là con cháu của huynh hả?” Nàng thở phào nhẹ nhỗm, khóe miệng giật giật, không biết nên khóc hay nên cười. Uyên nhìn biểu cảm phức tạp của nàng, thở dài, vỗ vỗ bả vai của nàng: “Có điều, ta nhìn muội lớn lên, tình cảm đối với muội, cũng giống như đối với con cái của mình.”
Nàng cảm thấy hoảng hốt, lòng không rõ là buồn hay vui, nhất thời không trả lời được.
Uyên vỗ nhẹ vào vai nàng, thở dài, suy yếu ho khan: “Tất cả mọi chuyện đều đã nói rõ ràng rồi… Tạm biệt, A Nhan bé nhỏ của ta.”
Con ngươi của hắn vẫn dịu dàng như ngày nàng thơ bé, nhưng thân mang nhung trang lại nhuốm đầy máu tươi, màu máu đỏ tươi gai mắt nhắc nhở nàng tất cả đã không còn như trước. Hắn cúi người ôm nàng một cái cuối cùng, sau đó mang thân thể mệt nhọc rã rời mà đi khỏi.
Nàng vẫn muốn gọi hắn lại, nhưng cũng biết đã không có lý do gì cho hắn ở lại nữa.
Uyên buông tay ra, xoay người biến mất ở góc đường.
Khoảnh khắc kia, nàng bỗng nhiên có một loại dự cảm mãnh liệt, rằng có phải đây là lần cuối cùng trong cuộc đời nàng nhìn thấy hắn. Nam tử dịu dàng nhìn nàng lớn lên, gần như mãi mãi, mãi mãi biến mất trong cuộc đời nàng, giống như một chú cá quẫy đuôi trở về biển rộng, sẽ không bao giờ trở về nữa.
“Uyên!” Nàng thốt lên, nhịn không được đuổi theo.
Đúng vậy, hắn từ trên chiến trường quay đầu trở lại, giục ngựa phá tan trở ngại đưa nàng tới nơi này, lẽ nào chỉ là vì đưa nàng về nhà? Như vậy, hắn… chính hắn phải làm thế nào bây giờ? Lúc này bọn họ vừa xông phá vòng vây, đều đã rơi vào tình trạng kiệt sức, lỡ như gặp kiêu kỵ quân lùng bắt, hắn phải thoát thân thế nào?
Nàng không yên lòng, đuổi theo, nhưng Uyên đã biến mất sâu hút trong Tinh Hải Vân Đình.
Tòa thanh lâu đồ sộ hoa lệ sau khi xảy ra sự việc Giao nhân làm loạn kia đã bị quan phủ hạ lệnh niêm phong, cho dù là Hoa Lạc phu nhân hay Tổng đốc đại nhân có mối quan hệ sâu rộng, đau khổ cầu xin cũng không làm nên chuyện gì. Lúc này, dưới trời mưa lất phất sáng sớm, tòa lầu hoa lệ dán đầy giấy niêm phong trông không khác nào một ngôi mộ khổng lồ.
Chu Nhan chạy vào Tinh Hải Vân Đình, đi xung quanh đều không tìm được Uyên.
Gió từ bên ngoài thổi tới, giấy niêm phong tuôn rơi đầy sân, nhất thời, Chu Nhan có chút mờ mịt dừng chân, nhìn chung quanh. Khoảnh khắc kia, nàng bỗng nhiên sự tỉnh, nhớ lại trong mật thất dưới nền đất có một cái mật đạo: Đúng rồi, sở dĩ Uyên quay về nơi này, cũng không phải là tự chui đầu vào lưới, chắc cũng là muốn từ mật đạo này thoát thân đây.
Chu Nhan đứng đó một lúc lâu, ngực dần dần tỉnh táo lại, gục đầu xuống suy nghĩ một lúc lâu, thở dài một hơi, không tiếp tục đuổi theo, chỉ là quay người đi giữa nền trời rạng sáng. Đúng vậy, Uyên đã rời khỏi, không đuổi kịp nữa. Hơn nữa, cho dù có đuổi kịp, nàng biết nói gì đây?
Duyên phận giữa bọn họ xa xôi mà dài dòng, đến hôm nay, cũng đã kết thúc rồi.
Cùng biến mất theo đó, có lẽ là mối tình đơn phương ngây thơ thuở thiếu thời.
Gió sớm lạnh lẽo lướt qua tai, kích thích mái tóc dài của nàng, cho nàng có cảm giác như sực tỉnh khỏi giấc mộng. Nàng nghĩ, có lẽ nàng sẽ rất nhớ ngày hôm nay, bởi vì mặc dù ở mãi xa xôi về sau nhớ lại, ngày này, sẽ là bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời nàng. Nàng mười chín tuổi, rốt cục buông được thứ không thể buông bỏ suốt nhiều năm, rốt cục cắt đứt với người từng nhớ nhung đằng đẵng.
Nhưng mà, khi nàng vừa đầy cõi lòng buồn bã và u sầu, cùng với tình trạng kiệt sức nhảy lên tường, thì khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn ra có vật gì đang khẽ động: Chu Nhan dừng bước ở trên tường, nhịn không được chau mày nhìn lại.
Không có gì cả, chỉ có một con chim nhỏ kiếm ăn bay qua. Toàn bộ Tinh Hải Vân Đình đã thành vườn không nhà trống, không còn một ai.
Là ảo giác ư? Nàng lắc đầu, chuẩn bị nhảy xuống tường cao một mình rời khỏi. Nhưng mà bỗng nhiên lòng nàng cứ mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, thình thịch một chút, tựa như có tia sét xoẹt qua, nàng quay phắt sang nhìn về chỗ con chim nhỏ! Nó vẫn ở nơi ban nãy nàng nhìn thấy, vẫn duy trì tư thế tung người giương cánh bay lượn, vẫn không nhúc nhích!
Là ảo cảnh! Thứ nàng nhìn thấy, chỉ là một ảo cảnh ư?
Gió vẫn thổi, mà chú chim kia vẫn không nhúc nhích, ngay cả hoa và cây cảnh trong đình cũng không chập chờn mảy may. Toàn bộ bầu trời Tinh Hải Vân Đình có một tầng sương mù chập chờn bao phủ, như có như không, mắt thường khó có thể thấy được. Chu Nhan thất kinh, điểm mũi chân, tung người xoay mình ở trên tường, chạy về phía trong Tinh Hải Vân Đình!
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn