Đọc truyện Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 11: Tôi Không Cần Cô





Minh Lãng muốn đỡ nàng một tay, nàng lại như bị ong chích mà né tránh Minh Lãng, "Tôi không cần cô."
——————————
"Cắt! Quay lại lần nữa!"
Giọng Tạ Thanh Lam không thay đổi chút nào, đồng dạng đáng ghét, một lần một lần mà lặp lại cùng một câu nói, Quý Thần Ly đã không còn nhớ rõ cô ta nói câu này đã bao nhiêu lần.
Nàng toàn thân lạnh buốt gần như không còn độ ấm, thậm chí đến nóng lạnh bây giờ nàng còn phân biệt được, được nhân viên cứu hộ từ trong nước kéo lên, sắc mặt xanh trắng, môi đông lạnh không còn huyết sắc.
Tay nhân viên cứu hộ khi bắt lấy tay nàng bị lạnh run lên một chút, đưa người lên bờ, thở dài bên tai nàng một tiếng.
Làm diễn viên đúng là không dễ dàng, đều phải kiếm miếng cơm ăn, trước màn ảnh thì quyến rũ xinh đẹp, nhưng sau màn ảnh không chừng bị người khác giày vò.
Cảnh quay này đã quay tới bốn giờ chiều, tới tới lui lui chỉ có một ống kính, đặc tả cận cảnh viễn cảnh...!không dứt mà lặp lại, ngay cả mấy phó đạo diễn cùng trợ lý đứng sau Tạ Thanh Lam đã bắt đầu không đành lòng, nhưng hết lần này đến lần khác Tạ Thanh Lam một điểm ý tứ muốn buông tha Quý Thần Ly đều không có.
Mọi người trong lòng ngầm hiểu mà không nói ra, tám phần là vị tổng tài phu nhân này đắc tội đạo diễn, nhưng nàng cũng thật cứng đầu, liều chết ngoan cố với đạo diễn chứ một câu mềm mỏng nhận lỗi cũng không nói.
Một trợ lý lắc đầu, thầm than cô nương này đúng là chết não rồi, nhận sai chịu thua có gì khó khăn lắm đâu mà không làm được? Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đây chính là đạo diễn a! Trừ phi Quý Thần Ly bỏ diễn, nếu không cuộc sống sau này của nàng chỉ có đau khổ.
Mà cái tay Tạ đạo diễn Tạ Thanh Lam này đúng là không sợ chết, tổng tài phu nhân còn dám đụng vào trêu đùa, xem ra mấy tin đồn từ bên ngoài không phải không có lý, Minh tổng có lẽ thật là bị Quý Thần Ly nắm nhược điểm mới phải kết hôn.

Nếu không người yêu của mình bị người ta tra tấn như vậy, sao có thể thờ ơ không thèm lộ mặt? Quả nhiên người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Suy nghĩ như vậy, đồng tình của mấy người kia với Quý Thần Ly đều phai nhạt không ít.
Quý Thần Ly cứng đờ đứng trên ven bờ, trên người là bộ đồng phục đã ướt đẫm, mang theo nước bùn cùng rong cùng những thứ bẩn thỉu khác trong hồ, dính nhớp vào da Quý Thần Ly, một cơn gió lạnh thổi qua, mang đi chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại trên người nàng, thân thể nàng không chịu nổi mà bất giác run lên, hàm răng va vào nhau cầm cập, thậm chí lông mi cũng run rẩy dữ dội.
Nàng nhắm hai mắt nuốt nước bọt, hơi thở thở ra đều là lãnh khí.
Đầu óc phảng phất đã không còn là chính mình, trong đầu có vô số cây búa từ bốn phương tám hướng đập mạnh xuống, ong ong ù ù, Quý Thần Ly cảm thấy não mình như bị đập nát, đóng phim lời thoại ống kính máy quay gì gì đó nàng đã sớm quên hết, nàng thậm chí quên cả lý do vì sao mình phải đứng nơi này, chỉ biết máy móc nghe thấy giọng nói chán ghét của Tạ Thanh Lam thì lập tức nhảy xuống nước.
Ngày này trôi qua dài dằng dẵng, mí mắt Quý Thần Ly nặng đến suýt không mở ra được, qua cái khe sáng nhỏ hẹp trước mắt mà nhìn bầu trời một chút, bầu trời xám xịt như hồi sáng, bây giờ là mấy giờ cũng không cách nào đoán được.
"> phân đoạn một - cảnh ba...!Action!"
Nghe được, Quý Thần Ly phản xạ có điều kiện nhảy xuống nước, bùm một tiếng, ngay cả lần thứ mấy nàng cũng không nghe rõ.
"Cắt!"
Tim Quý Thần Ly nhảy tới cổ họng.
"Quay lại!"
Quả nhiên là hai từ kia, trái tim treo ở cổ họng Quý Thần Ly lại nằng nặng rơi trở về.
Quý Thần Ly nương tay nhân viên cứu hộ trèo lên bờ, nhìn máy quay, dùng hết khí lực toàn thân ở trên miệng cong môi lên cười yếu ớt.
Tạ Thanh Lam ngồi sau máy theo dõi, thu hết mấy biểu tình của nàng vào đáy mắt, ngay cả cơ mặt vì rét lạnh mà run rẩy bất thường của nàng cũng không bỏ qua.
Minh Diễm ngồi bên cạnh Tạ Thanh Lam đọc kịch bản, vừa ngẩng đầu ngay lúc thấy được nụ cười nhạo trong giây lát kia của Quý Thần Ly.
Đồng phục của Quý Thần Ly ướt dầm dề dính ở trên người, tóc bị hồ nước làm cho lung tung hỗn độn, tuỳ ý dán vào cổ vào mặt nàng, trên mặt còn dính mấy cọng rêu xanh, vài nhánh cành khô.
Mái tóc đen tuyền tương phản với gương mặt tái nhợt như tờ giấy, biểu cảm trên mặt Quý Thần Ly đã sớm cứng đờ, ánh mắt cũng đã mơ hồ, nhưng toàn thân lại đứng thẳng tắp, bờ môi không huyết sắc mím thành một đường, sắc bén như tư thế đứng thẳng của nàng.
"Ách, người chị dâu này của em quả không phải người thường, khó trách chị em coi trọng cô ta như vậy." Minh Diễm cuốn kịch bản lại nắm trong tay, lộ ra biểu tình vừa kinh ngạc vừa khâm phục, dùng khuỷu tay chọc Tạ Thanh Lam, vui đùa nói: "Này, đủ rồi đấy, cô ta hiện tại ít nhất cũng coi như là nửa người Minh gia, bị chị hành hạ như thế, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì? Thôi bỏ đi, tốt xấu gì cũng cho Minh gia nhà em một ít mặt mũi."
Tạ Thanh Lam nhìn máy theo dõi mặt vô biểu tình, động cũng không thèm động, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Minh Diễm lại thuyết phục: "Em biết chị phải trút giận cho Hân Viễn, nhưng đây không phải là cách hay, có đúng không? Tương lai còn dài, chị của em giao cô ta cho em, lỡ như cái cô chị dâu rẻ tiền này thật sự xảy ra chuyện gì, chị của em không phải không thể lăng trì em!"
Môi Tạ Thanh Lam khẽ nhếch, định nói gì đó, từ xa lại truyền tới một tiếng khàn giọng chửi ầm lên: "Tạ Thanh Lam! Mày là đồ tiểu nhân! Mày lấy việc công trả thù riêng! Tiểu nhân như mày mà cũng xứng làm đạo diễn sao? Tao nhổ vào! Mày nhớ kỹ mặt tao! Lỡ như Thần Ly tỷ xảy ra chuyện gì tao sẽ không để mày yên đâu!"
Minh Diễm quay đầu nhìn lại, hoá ra âm thanh là từ phòng nghỉ truyền đến, cửa phòng nghỉ khoá chặt, chỉ có một cửa sổ thông khí, Phong Thái chính là ghé vào cửa sổ chửi ầm lên, mắng cả một buổi trưa, giọng nói đã khàn khàn.
Minh Diễm lại cười một tiếng, đứng dậy vặn vẹo uốn éo cái eo đã mỏi nhừ, "Cái người đại diện nhỏ này đúng là có tinh thần, mắng suốt từ trưa đúng không? Cuống họng sắp vỡ rồi."
Tạ Thanh Lam nghe được tiếng chửi mắng của Phong Thái, hai mắt tối sầm lại, một lần nữa cầm lấy loa: "Quay lại!"
"Từ đã!"
Xa xa phía sau truyền đến mệnh lệnh ngăn lại, Tạ Thanh Lam và Minh Diễm đồng thời xoay người, nụ cười trên mặt Minh Diễm đông cứng lại.
Minh Lãng từ lối vào phim trường sải bước đi tới, theo sau là trợ lý và mấy vệ sĩ, cô đi quá nhanh, tóc dài ngang lưng bị gió thổi rối tung, áo khoác màu đen cũng bay phấp phới, một tiếng ngăn lại kia là trợ lý hô lên.
Tốc độ Minh Lãng rất nhanh, Tạ Thanh Lam và Minh Diễm còn chưa kịp phục hồi tinh thần, cô đã tới trước mặt hai người.
"Tỷ...!tỷ..." Minh Diễm rụt cổ lùi về sau hai bước, mắt không tự nhiên mà tránh sang hướng khác.
Minh Lãng nhìn quanh một vòng, "Quý Thần Ly đâu?"
Minh Diễm nhìn Tạ Thanh Lam, trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Tỷ, không phải gần đây công ty rất bận rộn sao? Chị sao có thời gian rảnh qua đây? Còn không báo trước một tiếng, chị dâu đang đóng phim..."
"Ta hỏi em Quý Thần Ly ở đâu?" Minh Lãng quát.
Thanh âm không lớn, nhưng so với gió Bắc thổi còn lạnh lẽo hơn, người xung quanh nghe được đều run lên ba cái, không tự chủ được mà cúi đầu, thở cũng không dám thở.
"Chị dâu...!chị dâu..." Minh Diễm ấp a ấp úng không nói ra lời, Tạ Thanh Lam hừ một tiếng, cười khinh miệt, "Minh Lãng, Hân Viễn mấy năm nay vì cậu trả giá không ít chẳng lẽ cậu không biết sao? Tôi xem lương tâm cậu bị chó gặm hết rồi."
Sắc mặt Minh Lãng xanh mét, "Tôi hỏi Quý Thần Ly ở đâu!"
"Cô ta..."
Không đợi Tạ Thanh Lam nói hết lời, mắt Minh Lãng đã khoá chặt trên màn hình theo dõi, nữ nhân trong màn ảnh chật vật không chịu nổi, thân thể run như cầy sấy, nàng ban đầu còn có thể cố gắng đứng thẳng, nhưng sau đó chân bủn rủn đứng không vững, ngã người vào trong nước.
Đồng tử Minh Lãng co rút lại, đẩy mạnh Minh Diễm và Tạ Thanh Lam sang một bên, một cước đá ngã máy theo dõi chắn trước mặt, lao như mũi tên chạy ra ngoài, chờ đến khi Minh Diễm phản ứng lại, cô đã chạy đến bên hồ, không chút chần chừ nhảy xuống.
Minh Diễm rất hiếm khi thấy Minh Lãng mất khống chế cảm xúc như vậy, từ sau khi Minh Lãng tiếp quản Minh gia thì một lần cũng chưa thấy qua.
Trong lòng cô cả kinh, hoảng hốt ý thức được hoá ra cái cô diễn viên nhỏ kia trong lòng tỷ của mình khả năng còn quan trọng hơn tưởng tượng.
Minh Diễm vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Tạ Thanh Lam, "Lần này chết chắc rồi."
Hồ nước lạnh đến thấu xương, khoảnh khắc Minh Lãng nhảy xuống hồ, trái tim cô cũng lạnh lẽo theo.
Cô bơi rất giỏi, so với mấy nhân viên cứu hộ phục trang nặng nề thì nhanh hơn một bước chụp được Quý Thần Ly, Quý Thần Ly đã hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi run lên, thân thể bất tri bất giác run rẩy kịch liệt.
"Quý Thần Ly! Quý Thần Ly!" Minh Lãng ôm Quý Thần Ly vào trong ngực, thân thể nàng so với hồ nước còn lạnh hơn, Minh Lãng muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho Quý Thần Ly, nhưng căn bản chỉ như muối bỏ biển.

Hai mắt Quý Thần Ly nhắm lại, nửa điểm phản ứng cũng không có.
"Quý Thần Ly! Em tỉnh lại!" Minh Lãng luống cuống, dùng sức lay động Quý Thần Ly, cứ như làm như vậy thì người trong lòng ngực có thể tỉnh lại, "Tôi không cho em chết! Em không thể chết được em có nghe hay không! Quý Thần Ly tỉnh lại đi! Nếu em dám chết...!tôi sẽ...!tôi sẽ san cái cô nhi viện kia thành bình địa! Tôi nói được làm được em có nghe thấy không!"
Có lẽ Minh Lãng lay động khiến Quý Thần Ly còn đang hôn mê cảm thấy không thoải mái, hoặc cũng có thể là lời của Minh Lãng kích thích nàng, Quý Thần Ly thật sự tỉnh.
Hồ nước quá lạnh, cơ thể Minh Lãng khiến nàng thấy ấm áp lạ thường, vì thế tay nàng theo bản năng ôm sát cổ Minh Lãng, ép mình vào lòng ngực Minh Lãng không để ra chút khoảng cách thừa nào.
"Không được...!Cô đã đáp ứng tôi không động đến bọn họ..." Quý Thần Ly cằm gác trên vai Minh Lãng, thều thào vào lỗ tai Minh Lãng, hơi thở phun trên lỗ tai Minh Lãng, quá lạnh khiến cô run rẩy.
"Thần Ly?" Hai mắt Minh Lãng sáng ngời, ôm chặt Quý Thần Ly, giống như muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể mình, "Thật tốt quá...!tôi còn tưởng...!vẫn may em không có việc gì..." Môi Minh Lãng dán trên vành tai Quý Thần Ly, "Vẫn may em không có việc gì..."
Quý Thần Ly cảm thấy sau tai rơi xuống một chất lỏng ấm áp, người nàng quá lạnh, thế cho nên những chất lỏng ấm áp đó đều đặc biệt nóng bỏng, như là có thể làm bỏng cổ nàng.
"Minh Lãng?" Quý Thần Ly rốt cuộc khôi phục một chút ý thức.
"Đúng vậy." Minh Lãng khàn giọng nói.
"Thần Ly, tôi ở...!tôi ở đây..."
Quý Thần Ly hừ một tiếng cười yếu ớt, sau đó đẩy vòng tay Minh Lãng ra, vươn tay hướng mấy nhân viên cứu hộ đứng bên cạnh đang không biết phải làm gì, "Tôi không còn sức, làm phiền mọi người giúp đưa tôi lên."
Minh Lãng muốn đỡ nàng một tay, nàng lại như bị ong chích mà né tránh Minh Lãng, "Tôi không cần cô."
Quý Thần Ly dựa vào bả vai nhân viên cứu hộ, trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Tôi không...!tôi không cần cô..."
Minh Lãng trơ mắt nhìn người mà một giây trước vẫn còn ở trong lòng ngực mình, giờ khắc này tình nguyện dựa vào một cánh tay xa lạ cũng phải tránh khỏi cô, cứ như cô là thứ gì đó bẩn thỉu không chịu nổi.
Tôi không cần cô.
Đây là phản ứng bản năng và chân thật nhất của Quý Thần Ly.
Nước hồ như thẩm thấu vào lỗ chân lông rồi tiến thẳng vào lục phủ ngũ tạng của Minh Lãng, trái tim cô giờ đây cũng lạnh buốt.
Nhân viên cứu hộ đưa Quý Thần Ly lên bờ, hai chân nàng đã vô pháp chống đỡ cơ thể, ngồi xụp xuống ven bờ, vật lộn hồi lâu, cuối cùng mất đi ý thức..



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn