Đọc truyện Chiếm Không Được Nam Chính, Ta Quyết Làm Cá Mặn

Chương 17: Chương 17





A a a a a, Tạ Lan Chi ngươi tránh ra tránh ra, không được lại đây! "Thành Ninh" đã khóa, chìa khóa tôi cũng đã nuốt rồi, anh nếu dám cướp đi Ninh Ninh, tôi liền nguyền rủa anh uống Coca không bật được nắp, uống trà sữa không ống hút, mua khoai lát bị ép tới nát nhừ!
Giờ này khắc này, Tần Thư trong óc điên cuồng vang lên giọng nói cảnh báo: Bảo hộ Ninh Ninh bên người, chú ý bảo hộ hậu phương, ta tới bắt người!
Tần Thư chạy nhanh nhằm về phía Tạ Lan Chi, dùng khẩu hình nói: "Đứng lại, đừng nhúc nhích! Em theo anh đi!"
Tạ Lan Chi vậy mà xem hiểu, dừng bước chân.
Tần Thư chạy trốn quá gấp, không kịp phanh lại, cả người trực tiếp đánh vào trên người Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi kêu lên một tiếng, lui về phía sau nửa bước,theo bản năng ôm lấy bả vai Tần Thư.
Tần Thư ở trong lòng ngực Tạ Lan Chi thở phì phò, lại ngửi thấy được mùi chanh thanh tân nhàn nhạt thoải mái trên người đối phương.
Tay Tạ Lan Chi phủ lên cái trán Tần Thư, nhẹ nhàng đem hắn đẩy ra, "Làm sao vậy, mặt đỏ thành như vậy."
Thật không dám giấu giếm, hắn đây là đang đu CP đến sảng, nếu không phải người nào đó đột nhiên xuất hiện, mặt hắn còn có thể càng hồng hơn.
Tần Thư lắc đầu, nói: "Sao anh lại tới đây a."
Tạ Lan Chi nghe ra oán giận trong giọng nói Tần Thư, nhàn nhạt nói: "Cái ly của em tới rồi."
"Nga nga, vậy anh đưa cho em đi." Tần Thư từ trong tay Tạ Lan Chi tiếp nhận ly sứ, chờ mong hỏi: "anh phải đi sao?"
Tạ Lan Chi: "......" phần lạnh trong " lúc lạnh lúc nóng" tới rồi.
Xem biểu tình của Tần Thư, tựa hồ ước gì hắn có thể biến mất tại chỗ.
Hắn cười cười, nói: "Muốn anh đi?"
Tần Thư đi theo cười cười, "Vậy anh còn việc gì sao?"
Tạ Lan Chi rũ mắt nhìn đàn em nhỏ, liền nghĩ đến chú mèo nhà mình.
Muốn đến thì đến,muốn đi thì đi, có khi có lệ, có khi quấn quít, cho dù hắn là chủ nhân, cũng không có cách hoàn toàn khống chế nàng, giống như hắn bất quá chỉ là vật tiêu khiển của nàng mà thôi.
Hắn không thích loại cảm giác này, vô luận là đối với mèo, hay vẫn là đối với người.
"Sở Thành cũng ở phải không," Tạ Lan Chi nghe được chính mình nói, "Anh chào hỏi một cái."
Tạ Lan Chi bước ra một bước, Tần Thư như lâm đại địch mà theo sau, chắn ở trước mặt hắn, "Đều quen thuộc như vậy, còn muốn chào hỏi cái gì.
Một lần không chào hỏi, thuyền tình bạn nhỏ của các anh cũng sẽ không lật......."
Tạ Lan Chi sắc mặt càng ngày càng lạnh, nghe đến thanh âm Tần Thư cũng càng ngày càng nhỏ.
Tạ Lan Chi đây là......!Tức giận?
Tần Thư có chút không biết làm sao, "Tạ......!Đàn anh?"
Tạ Lan Chi không để ý đến hắn, cũng không có đi, hình như là thật sự tức giận.

Tần Thư chủ động đội cái nồi này, Tạ Lan Chi cố ý tới đưa hắn cái ly, hắn vừa cầm đồ đến tay liền đuổi người đi, dường như rất giống đối đãi với người công cụ, xác thật không thể nào nói nổi.
"Em mời anh uống Coca đi," Tần Thư nói, "Cảm ơn cái ly của anh."
"Lúc nóng lúc lạnh" giờ đến phiên " nóng" tới.
"Không cần," Tạ Lan Chi nói, "Đi đây."
Tần Thư cầm ly sứ, do dự có nên tiếp tục dỗ hay không, lại nghe đã có người kêu tên của Tạ Lan Chi.
Trái tim nhỏ vèo một cái mắc tới cổ họng, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Từ Ninh cùng Sở Thành cười hướng bọn họ đi tới, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Đậu móe các ngươi tới làm gì a! Ba ba ở bên ngoài mệt chết mệt sống chắn thương tổn cho các ngươi, kết quả các ngươi hai người chủ động tới cửa cho người ta chém?! Các ngươi......!Ta......!Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!
Sở Thành nhìn thấy Tạ Lan Chi vui mừng như hài tử 300 cân, "Anh Lan cũng là tới tập thể hình? Thật tốt quá, về sau ba người chúng ta có thể cùng nhau luyện."
Tần Thư che lại ngực, cố nén xúc động hộc máu.
Ba người cùng nhau? Nghe một chút, đây là tiếng người sao, cẩn thận ta báo cảnh sát a!
Tạ Lan Chi chưa nói là tới tìm Tần Thư, chỉ nói: "Anh vẫn luôn ở nhà luyện." Hắn nhìn về phía Từ Ninh, hơi chút nghĩ nghĩ, "Từ Ninh." —— người Tần Thư thích.
Từ Ninh mặt giãn ra mỉm cười, "Tạ Lan Chi, đã lâu không gặp."
Sở Thành kinh ngạc nói: "Nguyên lai các anh quen biết a!"
Từ Ninh nói: "Anh với Tạ Lan Chi đều là thành viên hội Nhiếp Ảnh, gặp qua một hai lần."
Sở Thành cười nói: "Vậy được, đỡ phiền em phải giới thiệu."
Tần Thư: "......" Được cái rắm.
Từ Ninh: "Gần đây vài lần xã đoàn hoạt động cũng chẳng nhìn thấy ông."
Tạ Lan Chi: "Có chút bận."
Từ Ninh: "Tết Trung Thu xã đoàn lại có hoạt động, ngắm trăng chụp nguyệt, ông rảnh rỗi có thể đi xem, rất có ý tứ."
Tạ Lan Chi gật gật đầu, "Được."
Từ trong đối thoại của Từ Ninh với Tạ Lan Chi rõ ràng có thể thấy được quan hệ của hai người thật sự chỉ là nhận thức mà thôi.
Nhưng Tần Thư một chút cũng không dám lơi lỏng, lúc này mới nói nói mấy câu a, liền ước định lần sau gặp mặt, nếu để mặc bọn họ tiếp tục nói tiếp, không cẩn thận sẽ thành bọn họ thương lượng sau khi kết hôn nên đi đâu hưởng tuần trăng mật a.
Ha hả, chính quy công thụ, không hổ là các ngươi.
Tần Thư chen vào giữa Tạ Lan Chi cùng Từ Ninh, nói: "Làm sao vậy, rèn luyện đã nói đâu.
Chúng ta không phải muốn mượn xe đạp tập sao, sắp bắt đầu rồi."
Sở Thành hướng phòng xe đạp nhìn, "Thật đúng là.
Vậy cái đó anh Lan, chúng ta đi tập trước a."
Tạ Lan Chi "Được" một tiếng.
Từ Ninh nói: "Tần Thư, ông còn chưa có thay quần áo."
Tần Thư cúi đầu xem xét quần jean rộng thùng thình của mình, "Hình như là vậy a."
Sở Thành châm chọc nói: "Cho nên mày vừa rồi đi phòng thay quần áo rốt cuộc làm gì, xem nam nhân cởi đồ sao."
Tần Thư hướng Từ Ninh chớp mắt vài cái, "Tao đi xem Ninh Ninh nha."
Những lời này giống như một tiếng sấm sét dội xuống đất bằng, đánh ba người đứng cứng ngắc.
Sở Thành sửng sốt, cả giận nói: "Mày mẹ nó......"
Tần Thư lửa cháy đổ thêm dầu: "Tao xem Ninh Ninh, mày mắng chửi người làm gì? Mày là gì của cậu ấy nga."
"Tao mắng là người sao? Tao mắng biến thái!"
Từ Ninh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đi đến phòng đạp xe.
Tạ Lan Chi so với hắn tỉnh lại còn sớm hơn,một câu cũng không nói liền đi.
Sở Thành cùng Tần Thư cãi nhau xong, mới phát hiện bọn họ đi rồi.
"Đêm nay mày tốt nhất đừng ngủ, nếu không ngày mai 419 liền sẽ nhiều thêm một khối thi thể." Sở Thành nói xong lời tàn nhẫn, đi theo Từ Ninh đi.
Tần Thư lấy ra di động, rối rắm, nhắn cho Tạ Lan Chi một câu "Cảm ơn đàn anh", sau đó vui sướng mà đi đu CP.
Tạ Lan Chi dọc theo đường đi không nhìn di động, về đến nhà mới nhìn thấy tin của Tần Thư.
Hắn vốn dĩ không muốn rep, nhưng Tuyết Cầu đang động dục phá lệ mà dính người, ở bên chân hắn cọ mãi không ngừng, chủ động hướng lòng bàn tay hắn mà cọ.
Hắn bị dính đến làm không được chuyện khác, rep Tần Thư một cái "".
Tạ Lan Chi đem Tuyết Cầu ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu mà vuốt ve đầu nàng, dời đi lực chú ý của nàng.
Hắn mạc danh mà nhớ tới Từ Ninh, ôn nhu thanh lệ —— nguyên lai Tần Thư thích chính là loại hình nam sinh này.
Hắn còn cảm thấy buồn cười, cảm thấy chính mình thật sự là quá rảnh.
Tần Thư thích dạng nam sinh gì, không liên quan đến hắn—— không phải sao.
Hôm nay buổi tối, gặm đường gặm đến no Tần Thư ngủ rất khá, ngày hôm sau 419 quả nhiên nhiều ra một khối thi thể ——cá vàng nhỏ còn sót lại của bọn họ đã chết.
Tần Thư cùng Sở Thành mang tâm tình trầm trọng đem chôn nó ở dưới ký túc xá, để nó cùng huynh đệ tỷ muội đoàn tụ.
Theo Tết Trung Thu sắp đến, Tần Thư càng ngày càng lo âu.
Khi hắn lần thứ mười mấy hỏi Sở Thành "Tạ Lan Chi có thể hay không tham gia hoạt động trung thu của hội Nhiếp Ảnh", Sở Thành rốt cuộc bạo phát: "Không biết! Mày lại quấy rầy tao tao liền méc thầy!"
Tần Thư nói: "cái trò méc thầy này, tao từ hồi cấp hai đã không chơi nữa."
Bọn họ đang ở trong tiết thực nghiệm, đây là nội dung ngành kỹ thuật tự chọn.
Ở lớp học, bọn họ phải dùng công cụ, nối mạch điện, chế tạo các loại linh kiện kỳ quái.
Bởi vì phòng thí nghiệm có rất nhiều cỗ máy, nam sinh không thể mang dép lê, nữ sinh không thể mặc váy, tóc cũng cần phải bọc lên.
Tiết này bọn họ học làm cây búa, Tần Thư mân mê nửa ngày, cuối cùng mài thành cây búa, giao cho thầy thực nghiệm nghiệm thu.
Thầy thực nghiệm nghiên cứu cây búa của hắn một hồi, mặt lộ vẻ ghét bỏ, miễn miễn cưỡng cưỡng cho hắn một cái "B+".
Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, tìm được Sở Thành đã sớm nghiệm thu xong rồi, "Đi ăn cơm không."
"Chờ đã, tao muốn khắc tên trên cây búa." Sở Thành nói, "Tốt xấu cũng là cây búa tao tự làm ra."
Tần Thư một bộ biểu tình ông lão trên tàu điện ngầm coi điện thoại,
"Mày không phải là muốn khắc tên Ninh Ninh, sau đó đưa cho cậu ấy đi."
Sở Thành sửng sốt, biểu tình thực mau khôi phục như thường, "Tao nhìn giống đồ ngu lắm sao."
Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi."
Đang đợi Sở Thành, Tần Thư cầm di động chơi, nhìn đến giao diện chủ lại thấy một gương mặt đẹp trai, lại nghĩ tới chuyện Tết Trung Thu.
Hắn hỏi qua Từ Ninh, hội Nhiếp Ảnh hoạt động sau Tết Trung Thu một ngày, mười lăm có trăng mười sáu tròn, bọn họ thuận tiện lấy cảnh chụp ảnh.
Từ Ninh sẽ tham gia hoạt động này, nhưng hắn không biết Tạ Lan Chi có thể đi hay không.
Từ Ninh nói có cần hắn đi hỏi Tạ Lan Chi hay không, Tần Thư tỏ vẻ: Không cần!!!!!! Tớ tự mình đi hỏi!!!
Nhưng mà hắn đến bây giờ đều còn không có hỏi ra được.
"Được, khắc xong rồi." Sở Thành nói, "Đi, đi ăn cơm."
Tần Thư thuận miệng nói: "Cho tao xem?"
Sở Thành đem cây búa bỏ vào cặp sách, "Liền không cho."
Cơm nước xong, hai người trở lại phòng ngủ, mông cũng chưa ngồi nóng, Lữ Nho Luật liền tới gõ cửa, trong tay còn xách theo một túi cổ vịt cùng xương đòn vịt.
"Tiểu Tình Thư tiếp đi, đây là anh Lan mua cho em."
"A?" Tần Thư ngẩn người, dở khóc dở cười.
Tạ Lan Chi thế nhưng là coi chuyện đùa thành thật.
Sở Thành hiếu kỳ nói: "Anh Lan vì cái gì đưa Tần Thư cổ vịt cùng xương đòn vịt?"
Lữ Nho Luật chấp tay, tỏ vẻ chính mình cũng không biết, "Nó nói đây là nó hứa với tiểu Tình Thư."
Tần Thư mở túi, Lữ Nho Luật cùng Sở Thành cũng không khách khí, mỗi người cầm một cái xương đòn vịt.
"Đúng rồi Luật ca," Tần Thư nói, "Anh có biết trung thu đàn anh có kế hoạch gì không?"
"Nhà nó ở bản địa, hẳn là về nhà với cha mẹ đi."
"Phải không," Tần Thư vui vẻ mà gặm nổi lên cổ vịt, "Vậy thì thật tốt quá."
Tiêu diệt xong cổ vịt cùng xương đòn vịt, Tần Thư lại ở WeChat nhắn cho Tạ Lan Chi cảm ơn, còn phát cái bao lì xì cho hắn.
Cổ vịt, xương đòn vịt ăn rất ngon, nhưng hắn không thể ăn không trả tiền.
Tạ Lan Chi tựa hồ đang bận, không có rep hắn, cũng không có nhận bao lì xì.
Trước một ngày tết Trung Thu, Sở Thành nhà cũng ở thành phố cũng về nhà, trong phòng ngủ chỉ có một mình Tần Thư.

Tần Thư sớm đã quen một người ăn tết, ăn uống tốt, lướt lướt Weibo, nhìn tiểu thuyết sa điêu xem video, hắn một mình một người cười đến siêu lớn tiếng, một chút đều không cảm thấy tịch mịch.
Mặc dù người nhà của "Tần Thư", cha mẹ hàng năm chạy khắp thế giới, Tần Thư cùng bọn họ liên hệ qua vài lần, nhìn ra được tới bọn họ vẫn là rất thương con trai.
Lần này không thể về nước cùng hắn qua Tết Trung Thu, áy náy đều viết ở trên số tiền sinh hoạt, thẻ ngân hàng của hắn bất tri bất giác thêm một số không ở mục số dư.
Tần Thư một bên ăn khoai lát một bên xem tiểu thuyết đang hăng hái, một cuộc điện thoại gọi đến.
Người gọi là anh trai Tần Thư, cũng chính là "trai tơ 24 tuổi" kia —— Tần Họa.
Nhận được điện thoại, Tần Thư còn không có mở miệng, Tần Họa liền gấp không chờ nổi nói: "Tần Thư, anh hiện tại ở trên phi cơ, phi cơ sắp cất cánh, hai giờ sau sẽ đến chỗ mày."
Tần Thư cả kinh, khoai lát trong tay đều rơi xuống đất, "A? Anh hai anh tới chỗ em làm gì."
"Dù sao cũng không phải tới cùng mày ăn tết."
"???"
"Mày lái xe tới sân bay đón anh đi, anh phải tắt máy, hai giờ sau gặp."
Tần Họa giống như là vội vàng đi đầu thai, nói xong liền treo điện thoại, Tần Thư vẻ mặt nghệch ra —— hắn hình như không biết lái xe.
Hắn trước đây đúng là có bằng lái, nhưng còn chưa có chính thức lái trên mặt đất, trừ bỏ xe của huấn luyện viên xe khác sờ cũng chưa sờ qua.
Trong vòng chìa khóa của Tần Thư có chìa khóa xe, lúc trước hắn cũng nghe Vương Du Dư nói qua xe hắn đậu ở khu C bãi đỗ xe.
Kệ mẹ nó đi, nếu có thể có được bằng lái, chứng minh hắn có tư cách lên đường.
Tần Thư lấy chìa khóa ra cửa, dưới ánh trăng đi vào bãi đỗ xe, ấn xuống chìa khóa xe, một chiếc xe thể thao hồng gầm lên hai tiếng đáp lời hắn.
Chỉ cần là nam sinh, liền không có người không thích xe thể thao.
Tần Thư mang theo tâm tình kích động lên xe, không khỏi mà nhăn mi.
Vị trí này có chút lùn a, ngồi còn không thoải mái bằng xe của huấn luyện viên.
Từ từ, hắn khởi động cái xe này như thế nào? Cái cái nút này là làm gì, bộ ly hợp đâu? Không có bộ ly hợp hắn mở như thế nào???
Cái xe rách gì đây! Rác rưởi!
Mười phút sau, Tần Thư nhận mệnh mà mở ra di động, chuẩn bị kêu người lái thay.
Có người gõ gõ cửa sổ xe, Tần Thư mở cửa sổ xe, thấy được một gương mặt tuấn mỹ lại lãnh đạm.
"Cần hỗ trợ không."
Tạ Lan Chi trong tay cầm máy tính, hẳn là mới vừa tự học xong, chuẩn bị về nhà.
Tần Thư lấy lại tinh thần, nói: "Anh biết lái xe không."
Tạ Lan Chi hỏi lại: "Em nói loại lái xe nào."
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Tình Thư: Đàn anh biết lái xe không? Có thể dạy em hay không?
Tạ Lan Chi: Có thể.
Bao nhiêu tiếng đồng hồ sau......
Tiểu Tình Thư cắn chăn lên án: Em không phải nói loại lái xe này!!!!!!!!.



Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn