Đọc truyện Bảy Điều Ước Của Tân Ma Vương

Chương 35-2: Ngoại truyện: Rượu và hoa.



Phép màu như hoa, tình yêu như rượu
Rượu và hoa, thế gian, ta và nàng.
------------------------
Hoa.
Diêu Mục Du hái một bông hoa dại ven đường, nâng lên cao để đón lấy mặt trời, nghiêng đầu ngắm nghía.
Cánh hoa trắng ngần, trong khi nhụy thì vàng óng, đặt dưới ánh nắng trông thu hút khó tả. Diêu Mục Du thích thú đến mức ngắm mãi không chán, cứ ngây ngốc hái thêm nhiều thật nhiều, gom lại, rút dây buộc tóc ra để thắt thành bó. Chiêm ngưỡng thành quả đáng kiêu ngạo của mình một lát, Diêu Mục Du đưa bó hoa lên gần mũi, hít một hơi.
"Sao, hoa có mùi gì không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu, nhất thời khiến Diêu Mục Du giật mình sửng sốt.
"Mẫu thân!" Diêu Mục Du nuốt nước bọt, chưa kịp ngoái đầu lại thì cổ áo đã bị xách lên, thân hình nhỏ bé theo đó bị nâng cao, treo lủng lẳng giữa không trung. 


"Cái con nhóc ham chơi lười biếng này, hôm nay đã là lần thứ mấy ngươi trốn học lêu lổng rồi?!" Mẫu thân nổi cơn thịnh nộ, ngay giữa trời trưa nóng nực, ngọn lửa càng thổi lên bừng bừng. Tiên sinh đứng đằng sau lại không ngại đổ thêm dầu vào lửa, nghiêng người ngó sang cười bảo, "Nếu ta nhớ không nhầm thì qua tháng mới được ba hôm thì trò Du đã trốn đủ cả ba."
"Tiên sinh!" Diêu Mục Du oan ức cất tiếng gọi. Nàng cảm thấy tiên sinh hoàn toàn không đặt nàng vào trong lòng, nếu không sao lại bán đứng nàng như vậy.
"Tốt cho trò cả thôi." Tiên sinh nhìn nàng, đảo mắt, "Dù sao thì mẫu thân trò cũng đã đến tận đây để đưa bữa trưa cho trò, vậy mà trò lại dám trốn học."
Diêu Mục Du nghe vậy đột nhiên hổ thẹn trong lòng, rũ cả người xuống, trông chẳng khác nào miếng giẻ rách mặc người làm gì thì làm trên tay mẫu thân mình. Mẫu thân bất lực với đứa nhỏ rầu rĩ, quay sang không biết phải làm sao nhìn tiên sinh. 


"Được rồi, cô đưa cả đứa nhóc này lẫn bữa trưa cho ta đi." Tiên sinh cười, quan sát biểu cảm của cả hai mẹ con lại không thể tiếp tục đứng bên làm cảnh nữa, dang hai tay nhận lấy đứa nhỏ thân hình bé tẹo kia, vỗ mông nó một cái mới bảo, "Cô cứ an tâm về nhà, ta sẽ không để trò Du trốn học nữa."
"Lần nào tiên sinh cũng bảo thế." Mẫu thân Diêu Mục Du thở dài một hơi, xong cũng phất tay bỏ đi.
Dù sao cũng không đành lòng trách móc tiên sinh. Chỉ tại con mình, không hiếu học bằng bạn bằng bè. Cũng may tiên sinh một thân nữ nhi không gia đình chồng con lại chịu ở lại ngôi làng hẻo lánh này, mở lớp dạy chữ nghĩa cho trẻ con trong làng, nếu không người dân ở đây chẳng ai mang đủ chí lớn để xách tay nải rời bỏ quê hương lên thành đô học tập.
Tiên sinh thật nghĩa hiệp! Mẫu thân Diêu Mục Du ngửa đầu lên, dứt khỏi dòng nghĩ ngợi, tâm trạng trở nên rất tốt, vừa đi về, vừa ngân nga.


"Mẫu thân của ta rất thích tiên sinh, xem kìa, còn vừa đi về vừa hát nữa chứ." Diêu Mục Du dõi theo bóng dáng rời đi của mẹ mình, hờn dỗi bĩu môi, xoay người muốn thoát khỏi vòng tay của tiên sinh.
"Không muốn rơi xuống đất thì ngoan ngoãn một chút." Tiên sinh lại vỗ một cái vào mông nàng, "Trong làng ai cũng quý ta, còn lạ gì sao. Muốn cũng được yêu quý như vậy thì chăm chỉ một tí, bụng đầy chữ nghĩa thì ai cũng để ý, ai cũng sùng bái."
Diêu Mục Du lại quay về trạng thái rũ rượi chán nản, "Ta thực sự không thể nhét đống chữ nghĩa của tiên sinh vào đâu, nếu không phải vì mẫu thân ta không ngừng_"
"Hoa này là trò hái sao?" Chợt tiên sinh cắt ngang lời Diêu Mục Du, chẳng hỏi ý kiến ai đã giật lấy bó hoa trong lòng bàn tay buông thõng của nàng.
"Hây, tiên sinh sao lại ngang nhiên cướp đoạt đồ của người khác như vậy!" Diêu Mục Du nổi nóng.
"Ta cũng hay để ý trò Du rất thích ngẩn ngơ khi trông thấy hoa cỏ, hóa ra đây là niềm yêu thích của trò." Tiên sinh đưa bó hoa lên mũi, "Tiếc rằng dù bó không tệ, nhưng hoa này lại không có mùi hương." 
"Tiên sinh mang tiếng bụng đầy chữ nghĩa vậy mà lại nói ra được lời này ư." Diêu Mục Du nhướng mày, "Ai bảo tiên sinh không có mùi hương. Hương hoa chỉ hơi nhạt mà thôi, không phải không có." Dứt lời, nàng còn lầm bầm, "Rõ ràng là chẳng biết thưởng thức chút nào."
"Ồ, vậy hóa ra là do ta không biết thưởng thức sao." Tiên sinh tròn mắt nhìn xuống đứa bé trong lòng, trông thấy vẻ mặt hậm hực của đối phương thì thấy thú vị không thôi, "Thế cho ta xin bó hoa này về cắm để nghiên cứu thêm nhé, dù sao ta cũng không muốn để bị một đứa nhóc ngày ngày trốn học mắng là không biết thưởng thức."
"Tiên sinh muốn làm gì thì làm, ngài là tiên sinh, ai dám cấm cản ngài chứ." Diêu Mục Du hất mặt đi.
"Nghe giọng trò kia, trò nói vậy thì ai dám lấy bó hoa này của trò nữa." Tiên sinh vẫn đứng yên tại chỗ, nghĩ ngợi một chốc mới nhẹ động tay một cái, ý muốn thu hút sự chú ý của đứa nhóc, "Được rồi, ta cũng không thể lấy không của trò được, vậy để ta bù cho trò, được không?"
Diêu Mục Du vẫn không hề quay lại nhìn, song tai nàng khẽ rung rinh một chút. Chi tiết này không khỏi lọt vào tầm mắt của tiên sinh, khiến cho tiên sinh phải nhẫn nhịn lắm cái khao khát cười nhạo trêu chọc của mình. 
"Có chắc là không muốn quay mặt lại không?"
Nghe thấy giọng điệu ra chiều bí ẩn của tiên sinh làm lòng Diêu Mục Du ngứa ngáy không thôi, trẻ con khó kiên nhẫn, đứa nhỏ nhanh chóng cắn câu, hầm hầm cái mặt quay phắt lại định phát hờn thì chợt thấy đợi ngay phía sau là một bó hoa tươi nở rộ đủ mọi sắc màu.
Từ đâu mà?! 
Diêu Mục Du giật mình đến suýt rơi khỏi vòng tay tiên sinh, may mà tiên sinh mau lẹ giữ vững, không thì mông nàng đã dập đất mất rồi.
"Sao tiên sinh có thể hóa ra hoa hay như vậy?!" Diêu Mục Du giãy dụa, vươn hai tay muốn nhận lấy bó hoa. Tiên sinh thấy đứa nhỏ thích thú như vậy thì cũng không có ý định để nó tụt hứng, đưa bó hoa trên tay cho đứa nhóc.
"Đây là phép nhiệm màu của ta." Tiên sinh kiêu ngạo đáp.
"Thật thần kỳ." Diêu Mục Du ôm lấy bó hoa, hai mắt tỏa sáng, ngập tràn ngưỡng mộ nhìn tiên sinh, "Tiên sinh quá mức thần kỳ!" Sao giờ mới thấy tiên sinh bụng đầy chữ nghĩa này lợi hại đến vậy. Nàng ngửi bó hoa, hương thơm ngọt ngào lắng đọng trong lòng thật lâu, mãi không chịu rời. 
Tiên sinh nhìn đứa nhỏ ôm bó hoa đa sắc, lại còn thơm ngào ngạt của mình không chịu rời tay, lại cúi xuống ngó bó hoa dại mộc mạc trên tay, thầm nhủ, vốn định sống thầm sống lặng không dùng đến linh lực, vậy mà không ngờ hôm nay lại giở nó ra để dỗ trẻ con, thật tình, ông trời đúng là biết trêu người.
Quả thực, là rất rất biết trêu người.
Tiên sinh có nằm mơ cũng không ngờ, sau buổi trưa ngày hôm đó, phía sau mình lại gắn thêm một cái đuôi nhỏ thơm lừng hương hoa.
Buổi sáng, tiên sinh còn đang nửa mơ nửa tỉnh đã nghe thấy tiếng gọi cửa, báo cáo mặt trời sắp leo qua đỉnh núi, mau chóng chuẩn bị đồ đạc để lên lớp cho đúng giờ.
"Tiên sinh, tiên sinh," Diêu Mục Du ôm lấy chân tiên sinh, hai chân hai tay quặp chặt, ngước mắt lên nhìn, "Tiên sinh, hôm nay tiên sinh định dạy gì thế?"
Tiên sinh của nàng thì thổn thức tự hỏi bước chân không biết từ lúc nào lại nặng trình trịch như vậy, đảo mắt nhìn xuống, "Thắc mắc làm gì, trò cũng có bao giờ chú tâm vào bài giảng đâu."
"Nhưng mà là tiên sinh dạy thì vẫn phải ngồi ngoan để giữ thể diện cho tiên sinh." Diêu Mục Du nghiêm túc đáp, "Hơn nữa mẫu thân luôn dặn phải bắt chước tiên sinh, bụng đầy chữ nghĩa thì mới trưởng thành được."
"Trò hiểu được thì ta cũng mừng." Diêu Mục Du nghe thấy rõ tiếng lẩm bẩm của tiên sinh.
Đến trưa, trong lúc tiên sinh đang sắp xếp lại chỗ thẻ tre trên bàn thì chợt thấy một bông hoa xuất hiện trong tầm mắt. Ngửa mặt lên, liền bắt gặp nụ cười còn tươi hơn cả hoa. 
"Gì vậy?" Tiên sinh chỉ nhìn một chốc rồi lập tức cúi xuống tiếp tục công việc ngay tắp lự. "Trò Du, trò đã vây khốn ta suốt cả tháng rồi, nếu giờ còn không chịu thú thật thì coi như cơ hội chắp cánh bay đi đấy."
"Tiên sinh quả đúng là thông tuệ." Diêu Mục Du cười híp cả mắt, vòng qua cái bàn, ngồi xuống bên cạnh nhanh nhẹn đấm vai xoa bóp cho tiên sinh, "Học trò chưa mở lời, tiên sinh đã biết."
"Thái độ của trò quay ngoắt khó lường như vậy, không muốn biết cũng khó."
"Phép màu ngày hôm đó của tiên sinh..." Diêu Mục Du chần chờ chốc lát, tựa hồ như đang vô cùng cố gắng lựa chọn từ ngữ sao cho phù hợp, "...biến ra hoa, dạy học trò có được không?"
"Không được." Tiên sinh đáp mà không do dự giây nào, "Cái đó không học được."
"Sao lại thế chứ." Diêu Mục Du bĩu môi, bấu víu lấy vai áo tiên sinh, "Sao lại thế chứ tiên sinh, học trò thật sự ngày nhớ đêm mong phép màu ngày hôm ấy của ngài, ngay cả trong mơ vẫn thổn thức không thôi."
"Không muốn học hành chính quy, lại ham mê bàng môn tà đạo hay sao." Tiên sinh liếc nhìn đứa nhỏ đang bám trên người mình, quyết tâm răn dạy, "Hôm đó ta chỉ nhất thời hứng chí biểu diễn cho trò xem một chút mánh khóe, không ngờ lại để trò nảy sinh chấp niệm như vậy. Tốt nhất là quên nó đi." Dứt lời, tiên sinh đứng dậy.
"Gì chứ... hôm đó rõ ràng tiên sinh dịu dàng như vậy." Diêu Mục Du thôi không van nài nữa, thay vào đó lại buông thõng vai ủ rũ ngồi dưới đất, bĩu môi lầm bầm.
Nàng vốn mong chờ tiên sinh mủi lòng sẽ tới dỗ, ai ngờ đợi tiên sinh rời khỏi phòng học, suốt cả canh giờ sau vẫn mình nàng lẻ bóng, chẳng ai chịu ló mặt ra! Diêu Mục Du hết buồn bã lại tới tức bực, lòng đầy muộn phiền không biết phải xả vào đâu.
Thôi được rồi, dù sao cũng đã lường trước được rằng để nài nỉ tiên sinh học được phép nhiệm màu ấy cũng sẽ chẳng dễ dàng.
Diêu Mục Du tự động viên khích lệ mình như vậy, tuy nhiên nản lòng vẫn cứ thế nhấm nháp tâm trí. Quá nặng nhọc, Diêu Mục Du quyết định thôi thì chiều nay ngựa quen đường cũ, trốn học một hôm. 
Ở bên cạnh ngôi làng Diêu Mục Du sinh sống có một dãy núi. Dãy núi này sở hữu địa hình vô cùng độc đáo, nối liền nhau khuây thành hình vòng cung, bao lấy miệng hồ lớn nằm ngay chính giữa. Người dân làng nàng rất ít khi lên núi, họa chăng vào đông trong rừng vắng bóng động vật thì mới phải lên núi đi săn, tuy nhiên đó là vạn nhất mới liều lĩnh. Trưởng làng không ngừng dặn dò mọi người nếu tránh được thì tốt nhất là nên tránh, một phần cũng vì danh tiếng của dãy núi này cũng chẳng tốt đẹp gì. 
Mẫu thân Diêu Mục Du biết đứa nhỏ nhà mình cắm đôi chân chẳng chịu ngồi yên, vậy nên bà thường hay nhắc nhở con gái cấm tiệt bén mảng đến ngọn núi. Có điều những lúc tâm trạng không tốt, Diêu Mục Du vẫn thường hay lảng vảng ở đó, không dám đi xa hơn gốc cẩm lai mà trai tráng trong làng chặt để lấy dấu, nhưng mỗi lần nhìn về phía đỉnh núi bị khói mây che phủ, nàng đều hiếu kỳ đến lạ. Tương truyền trên đó có mặt hồ bích ngọc soi chiếu cả một thành đô xa hoa, không biết có phải thật hay không. Những người hiện còn sống ở đây, thậm chí cả trưởng làng, đều chỉ nói họ được nghe kể từ trưởng bối, đã chẳng còn ai được tận mắt trông thấy khung cảnh bên trên đó nữa rồi. 
Hiện tại đang gần vào đông, tiết trời cũng bắt đầu se lạnh, tuyết chưa rơi, nhưng cảnh quan trên núi đìu hiu đến lạ. Diêu Mục Du vừa nghĩ vẩn vơ, vừa nhàm chán nhìn ngắm xung quanh. Trên lớp đất ẩm đã dần dà xuất hiện dấu chân người, e rằng thợ săn trong làng đã phải lên núi đặt bẫy thú. Mỗi khi đợt tập trung săn mồi gần đến như vậy, cứ đi vài bước sẽ lại thấy bên những gốc cẩm lai đặt một chén cơm chay. Gạo ở trong làng vốn rất hiếm quý, bởi lẽ chỉ khi tiểu thương từ thành đô đến trao đổi mới có thể bắt đầu hoạt động buôn bán, lấy da thú hay gỗ hương để đổi chác nhu vật phẩm thiết yếu. Đợi đến mùa đông thì sẽ càng khan hiếm hơn, song dù vậy, để cầu mong thợ săn thượng lộ bình an trong những chuyến lên núi hiểm trở, thân quyến vẫn đặt một bát cơm tỏ thay lời nguyện cầu.
Đó là tập tục của ngôi làng, Diêu Mục Du biết đến chúng trước cả khi nàng bắt đầu hình thành ý thức nữa. 
Năm ấy phụ thân cũng thuộc đội thợ săn mùa đông, phụ thân lên núi, song phụ thân lại không trở lại. Mùa đông năm ấy, không một ai thuộc đội thợ săn trở lại hết.
Diêu Mục Du rũ mi, chợt nhận ra dưới một gốc cây cẩm lai gần đó rơi rất nhiều đóa hoa trắng muốt trông cực kỳ lạ lẫm. Giữa cảnh quan ảm đạm trên núi, đột nhiên lại có màu sắc bắt mắt như vậy nhất thời khiến Diêu Mục Du vô cùng tò mò mà khom người, nhặt một bông lên đưa đến bên mũi.
Rượu.
Thoang thoảng mùi rượu, hòa cùng hương hoa, ngây ngất lòng người.
Diêu Mục Du ngạc nhiên cực độ, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn lên.
Phía trên cành cây, lại đang có một nữ nhân nằm úp người hướng xuống, điệu bộ nhàn hạ đón lấy ánh mắt của nàng.
...Diêu Mục Du nhất thời sợ hãi quá mức, không còn dám cử động...
Đối phương thoạt trông cũng không khác gì người bình thường hết. Trừ việc tóc nàng trắng xóa, đồng tử nàng trắng xóa, da nàng trắng xóa, cái gì cũng trắng xóa, trắng quá hoa hết cả mắt, đầu óc nghĩ không thông nổi thứ gì nữa.
"Sợ đến ngây người rồi sao." 
Nữ nhân lên tiếng, giọng điệu lạnh như nước suối vào đông, lại mang theo chút ý cười, thoáng chốc kéo hồn Diêu Mục Du quay trở lại thân xác.
"Tỷ tỷ ở trên đó thật sự rất dọa người." Diêu Mục Du vô thức bật thốt, dứt lời mới thấy lời này nghe sao thật chối tai, "Tỷ tỷ lên đó làm gì vậy?"
Vị tỷ tỷ này trông không giống người thường chút nào, Diêu Mục Du thầm nhủ. Trước kia khi còn bé thì thi thoảng phụ thân hay kể nàng nghe chút chuyện kì ảo, về thần tiên hay anh hùng này nọ, song từ khi phụ thân ra đi thì mẫu thân ít khi động chạm tới những việc dễ gây gợi nhớ đến phụ thân lắm. Tiên sinh thì chưa từng giảng dạy thứ gì ngoài chữ nghĩa thơ văn, cũng không biết tiên sinh có tin vào thần tiên ma quỷ hay không. Nếu tiên sinh nhìn thấy vị tỷ tỷ này, nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên cho mà xem.
"Tỷ tỷ? Nhóc tì, ngươi thật đúng là biết cách gọi." Nữ nhân trên cây bật cười, lại thay đổi một tư thế khác, cong cùi chỏ, tay giữ lấy thái dương, nằm trên cành cây mà thân mình xiêu vẹo làm Diêu Mục Du hoảng hồn, chỉ sợ nàng rơi xuống đất tan xác.
Mà thế mới nhận ra, trang phục trên người tỷ tỷ kia là đạo bào. Đạo bào xanh lam, trông không khác gì những đạo sĩ truyền giáo thường hay ghé làng vào những ngày lập xuân, dắt bên hông còn có cây phất trần trắng muốt, y như làn da của tỷ ấy vậy. 
Ra là đạo sĩ. Diêu Mục Du vỡ lẽ trầm trồ, bảo sao cốt cách thanh nhã bất phàm như vậy.
Nhìn lại cái tư thế vắt vẻo cành cây kia, Diêu Mục Du nheo mắt, thực ra cũng... không thanh nhã bất phàm cho lắm.
"Ta nghe danh ngọn núi này đã lâu, giờ mới có cơ hội đến thăm thú." Nữ nhân xa lạ thấy nhóc con dưới kia không nể nang ai mà cứ nheo mắt đánh giá mình từ đầu đến chân thì hứng thú lên tiếng, "Ngươi là người bản địa sao?"
"Ta sống ở ngôi làng ngay dưới chân núi, tỷ tỷ đi một chốc sẽ đến." Diêu Mục Du thành thật chỉ tay về phía làng mình, "Khẩu âm của tỷ tỷ lạ thật, tỷ tỷ là người phương xa đến ư?"
"Đúng vậy, ta sống cách xa đây lắm, thế nên để đi được đến tận ngọn núi này tham quan cũng chẳng dễ dàng gì." Nữ nhân tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn thỏa mãn với dáng nằm hiện tại, lại đổi thêm một lần, giờ nàng chuyển sang dựa lưng vào thân cây, hai chân vắt chéo nhau thả xuống. Thế Diêu Mục Du mới nhận ra, tỷ tỷ này còn không mang hài!
Nhìn xung quanh cũng không thấy đôi hài nào hết, chẳng lẽ tỷ tỷ này lại chân trần đi khắp dọc xuôi? Song nhìn gót chân trắng nõn nà kia, Diêu Mục Du lại vô cùng hoài nghi giả thiết của mình. 
"Ngọn núi này cũng chẳng phải danh lam thắng cảnh gì hết, tỷ tỷ bị người khác chơi xấu rồi." Diêu Mục Du ăn ngay nói thật, "Ngọn núi này rất xúi quẩy, tỷ tỷ không nên ở lại đây quá lâu. Sắp vào đông, trên núi nhiều gấu tuyết lắm."
"Ai dám chơi xấu ta chứ." Nữ nhân gối hai tay ra sau đầu, do khoảng cách từ cao xuống thấp, đến giờ Diêu Mục Du vẫn chưa thể trông thấy rõ ràng gương mặt của đối phương, "Vì ta thấy rất hứng thú với nơi này, cho nên mới lặn lội đến đây. Rốt cuộc cũng tới được rồi." Nàng đưa mắt nhìn lên "Dãy núi Tự Sát."
Diêu Mục Du khẽ rùng mình. Dân làng nàng cực kỳ kị với cái tên này, kể cả già trẻ gái trai. 'Dãy núi Tự Sát' không phải tên ban sơ của nó, nhưng từ lâu, người ta đã luôn gán ghép dãy nũi với cái tên này. "Nghe đồn có nhiều người tìm đến đây tự sát lắm, phải không." Nữ nhân lại cúi xuống nhìn Diêu Mục Du.
Diêu Mục Du không biết nên đưa ra đáp án thế nào. Giọng điệu nữ nhân kia cũng không hề hàm chứa ý hỏi, nàng giống như đang tự nói với bản thân mình hơn. 
"Mà ban nãy, ta thấy ngươi đưa đóa hoa kia lên mũi ngửi. Sao, thấy có thơm không?" Chợt nữ nhân đổi chủ đề.
Diêu Mục Du đột nhiên nhớ tới đóa hoa vô danh vẫn còn cầm ở trên tay, ánh sáng quay trở lại cặp mắt. Nàng khẽ nâng tay, giọng điệu không khỏi cao hứng hơn, "Hoa này... là của tỷ tỷ sao?"
"Ồ, của ta ư?" Diêu Mục Du cảm thấy nữ nhân xa lạ hơi híp mắt lại, song lại chẳng thể thấy rõ biểu cảm của nàng, chỉ biết nàng có vẻ đang rất hứng thú với câu hỏi của Diêu Mục Du, "Đúng, là của ta."
"Ta chưa từng thấy loài hoa này ở trên núi." Diêu Mục Du nâng niu đóa hoa trắng trên lòng bàn tay, lòng không hiểu sao vừa phấn khích, lại vừa hồi hộp, "Nên ta nghĩ nó là của tỷ... Tỷ đã rót rượu vào hoa ư?"
Nữ nhân không nói lời nào, vẫn lẳng lặng giữ nguyên tư thế nhìn xuống nàng.
Diêu Mục Du ngắm nghía đóa hoa trên tay chán chê rồi mới nhận ra một vấn đề. Nàng lại cúi xuống, thấy dưới thân cây thật sự rơi rất nhiều những bông hoa giống thế, chợt hỏi, "Tỷ tỷ uống nhiều rượu như vậy..."
Song lúc ngẩng lên, lại chẳng còn trông thấy ai nữa.
Tỷ ấy đâu mất tiêu rồi? Diêu Mục Du sửng sốt, quay ngoắt lại nhìn khắp bốn xung quanh, nhưng đã chẳng bắt được bóng hình của ai nữa.
Chắc chê mình nhiều lời đây, Diêu Mục Du rũ mi, lại nhìn đóa hoa trên tay, sợ mình làm lỡ chuyện của nàng. Để có thể hạ quyết tâm đến đây, rồi lại quyết tâm lên được đỉnh núi, nhất định cũng rất cần men say của rượu, đúng không?
Bởi dù sao thì, đây cũng là dãy núi Tự Sát mà.
 "Đáng tiếc thật... chí ít cũng phải cho mình biết tên của phép màu này chứ." Diêu Mục Du lẩm bẩm, sau đó lẳng lặng ôm hết những đóa hoa dưới đất vào lòng, dự định mang về. "Nàng lại đẹp như vậy..."
Ngày ấy, Diêu Mục Du thực sự không biết, rốt cuộc tỷ tỷ mình nhìn thấy trên cành cây ấy mặt mũi ra sao, có xinh đẹp thật hay không. Tất cả những kết luận của nàng chỉ đến từ suy đoán, thậm chí nếu không vì những đóa hoa kia, nàng còn nghĩ mình đã ngủ quên đâu đó xong nằm mơ một giấc mộng. 
Cũng ngày ấy, vì quá mải mê phân biệt xem đây là thực hay ảo, Diêu Mục Du không hề hay biết mình vừa quay lưng, thì tỷ tỷ lạ mặt kia liền xuất hiện ngay đằng sau, chỉ cách nàng vài bước chân. Diêu Mục Du tuổi còn nhỏ, vóc dáng quá thấp bé, đứng so với tỷ tỷ kia khéo chỉ gần đến được thắt lưng, vậy mà đối phương lại không hề có bóng, kể cả khi ánh mắt trời khó khăn lắm mới lọt qua được những tán cây, Diêu Mục Du cũng không hề phát hiện có một người vẫn chầm chậm bám theo từng nhịp bước của mình trên con đường quay trở về làng. 
Ngày ấy, có lẽ hơi thở sinh mệnh của người kia cũng quá mức mờ nhạt.
Mờ nhạt đến mức, một sinh linh phàm thường như Diêu Mục Du không tài nào cảm thấu.
"Vương hậu."
Một tiếng gọi từ đằng sau cất lên, nhưng lọt vào tai Diêu Mục Du lại chỉ như tiếng gió. Chẳng hiểu sao nàng lại giật mình quay người lại, có điều, đằng sau chẳng có gì hết. Rời khỏi địa phận ngọn núi, ngôi làng cũng lập tức hiện ngay tầm mắt. Diêu Mục Du chần chừ chốc lát, lắc đầu, tiếp tục bước đi.
"Ngài đột nhiên thức dậy rồi đi tận đến đây, thật làm chúng thần không kịp trở tay."
Diêm Vương đưa mắt dõi theo tấm lưng xa lạ nhỏ bé nọ, đợi đến khi nó khuất bóng, nàng mới quay mặt lại. Ở phía sau, một người một quỷ đang đứng nhìn nàng, vẻ mặt nữ nhân kia thấp thoáng ý cười, đôi mắt lại xanh sáng như sao. "Ti Mệnh, và..." Diêm Vương khẽ nghiêng đầu.
"Đây là A Sai, dạo gần đây ta hay dẫn nó theo phụ việc." Ti Mệnh đáp, rồi lại bảo, "Diêm Vương, ở trên thượng thế lâu như vậy không tốt, chúng ta mau về đi thôi."
Diêm Vương nhìn nàng chằm chằm, nàng cũng không chút e dè nhìn ngược lại. Hai người mắt đối mắt vài phút, Diêm Vương mới nhíu mày, khó chịu hất mặt sang, "Về thì về." Trước khi bước đi, Diêm Vương còn đưa mắt lên trông về phía đỉnh núi.
Dãy Tự Sát... Đẹp như thế, mà lại mang cái tên tội nghiệp xiết bao.
Ti Mệnh nhìn Diêm Vương trịch thượng lướt qua người mình, thoáng cái đã không còn chút dấu vết thì thầm thở phào. Lần này tiểu tổ tông chịu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thật hiếm gặp, không biết gặp phải chuyện gì mà đột nhiên trở tính như thế. Thôi thì cũng may, nếu Diêm Vương không chịu, nàng cũng không biết phải dùng đến biện pháp gì với con người cứng không ăn mềm cũng chẳng chịu kia nữa.
"Đại nhân, ngôi làng này..." A Sai nhìn về phía ngôi làng đối diện, gương mặt đen thui của quỷ sai lộ vẻ quái đản.
"À... ừ, ta cũng mới nhận ra." Ti Mệnh lại chỉ liếc qua ngôi làng một lượt, rồi chắp tay đặt sau lưng xoay gót, "Thôi thì âu cũng là số phận của bọn họ. Việc của thượng thế ta không quản được nhiều, dù sao bị diệt vong như vậy cũng không để lại được oán linh. Khi nào về đến âm phủ, ngươi cứ dặn đám quỷ thư chuẩn bị sẵn để đón tiếp một lượng lớn người xuống là được rồi, có gì còn kịp trở tay." 
Dứt lời, nàng cũng biến mất. A Sai nhìn về phía ngôi làng lần cuối, chỉ thấy ngôi làng chìm trong một làn sương đen tuyền mịt mùng; lơ lửng trên không trung, lại là hàng chục chữ 'tử' lấp lánh ánh lửa than. 
Chữ 'tử' này... rõ ràng là do bị kẻ khác sát hại. 
A Sai không đành lòng, nhưng cũng chẳng thể làm được gì khác. Đúng như Ti Mệnh đại nhân vừa nói, chuyện của thượng thế, không ai quản được. Huống hồ muốn quản cũng không quản được, lên đến đây, thần lực yếu ớt đã chẳng khác nào con người.
Dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, cũng chỉ là chuyện của bọn họ.
Ngày hôm ấy nhanh chóng bị lãng quên, chìm dần giữa tháng năm chóng vánh vĩnh hằng.
Nhưng không hiểu vì một lí do nào đó, sau bao nhiêu lâu như vậy, Diêm Vương lại mơ về thời điểm xa xôi ấy. Ở trong mơ, đứa trẻ nhỏ như vậy, thấp bé như vậy, song bóng lưng lại khiến nàng thấy thân thuộc khó tả. Diêm Vương cứ lẳng lặng bước đi theo nhịp bước của đứa nhóc, những nơi để lại dấu chân của đối phương, Diêm Vương đều dẫm lên. Bàn chân trần của nàng lúc chạm xuống mặt đất thấy ấm áp lạ kỳ, cảm xúc chứa chan trong lòng, mà Diêm Vương lại chẳng tài nào hiểu nổi.
Tuy nhiên, ở điểm tận cùng, nàng đã để mặc đứa nhỏ đó bước vào trong màn sương đen lạnh lẽo và tăm tối. Nàng để nó chìm vào bóng tối, trong khi rõ ràng có khả năng ngăn cản, nàng đã lựa chọn không làm gì hết. 
Diêu Mục Du.
Tám tuổi.
Tử.
Ba từ nối liền nhau, màu vàng ánh than chói mắt.
Lâu như vậy, không ngờ bản thân còn nhớ. Kí ức vẫn nằm đó, dù phủ bụi, nó vẫn ở đấy thôi chứ chẳng đâu xa.
Năm đó, rốt cuộc cũng đến được dãy Tự Sát, rồi lại quay về. Quay về rồi, lại tiếp tục mê man.
Một lần mê man, cũng là nhiều năm, nhiều năm bỏ lỡ.
Diêm Vương chịu không nổi luồng suy nghĩ u ám của mình nữa, quyết định tỉnh dậy.
Phải dậy đi thôi! Đã đến lúc sống rồi!
Nàng vừa mở mắt, ngay lập tức trông thấy một gương mặt đang ở ngay gần kề. Gương mặt này như khiến giấc mơ ban nãy của nàng trở nên nhập nhòe mờ ảo, khiến cho mọi suy nghĩ mới ban nãy thôi còn bao phủ khắp chung quanh nàng ngay lập tức tan biến. 
Khiến cho nàng vừa mừng rỡ, lại vừa hốt hoảng.
Nàng vùng người dậy, trán cụng vào trán, như muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn mê man khó cưỡng đầy xa lạ. 
"Đau chết mất, Tân Thế!"
Nhưng thật ra, lòng nàng lại tự nhủ, nỗi đau này thật tốt đẹp dường nào.
Đây là thực, không phải mơ. 
Vậy nên, nàng vô cùng hạnh phúc.
Nhiệm màu của nàng... vẫn ở đây.


Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn