Đọc truyện Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 47: Một Văn Một Võ



"Chúng ta nên làm gì bây giờ? Hai bên chúng ta đều không thể trêu vào" Quách Tỷ nói.

"Hai vị tướng quân có còn nhớ một người không?" Giả Hủ nhắc nhở.

"Tiên sinh, người nào?" Dương Phụng nghe xong Giả Hủ nói, cũng hiểu rõ ngày sau nếu như bị truy sát, mình cũng trốn không thoát, gấp gáp hỏi.

"Lý —— Túc" Giả Hủ chậm rãi nói.

"Lý Túc, hắn sao rồi hả?" Lý Thôi hoàn toàn không quan tâm đối với chính người trong tộc của mình.

"Hai vị tướng quân cũng biết Lý Túc vừa tới Lạc Dương, đã được Hứa Thành trao chức Thái thú quận Hữu Phù Phong, trở thành một trong Tam Phụ Đông

Kinh Lạc Dương. Lúc này hắn là người quyền cao chức trọng"

"Không phải chứ?" Quách Tỷ kinh hãi thốt lên: "Ngay cả một người như Lý Túc cũng có thể đảm nhận chức vị cao như thế sao?"

"Văn Hòa tiên sinh, ý của ngươi nói là để cho chúng ta đi nương nhờ Hứa Thành sao?" Dương Phụng ở một bên hỏi.

"Hai vị tướng quân. Với thân phận của một người như Lý Túc, cũng có thể đảm nhận chức Thái thú Hữu Phù Phong, có thể thấy được Hứa Bá Công đúng là người nhớ tình bạn cũ" Ngoài miệng Giả Hủ nói như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, mặc kệ Hứa Thành hắn có phải là người nhớ tình bạn cũ hay không, trước mắt chỉ có thể đi nương nhờ hắn mới là con đường yên ổn nhất. Chỉ cần trước tiên phải bảo đảm được cái mạng nhỏ của ta, mạng của các ngươi, ta đành phải bỏ đi vậy.

"Nhưng. . ." Lý Thôi cũng có điều khó nói: "Hứa Thành hắn vốn chỉ là một tiểu tốt, lúc này lại ở phía trên chúng ta, cái này. . ."

"Cũng được" Quách Tỷ đột nhiên kéo cánh tay Lý Thôi: "Chúng ta đi đầu hành Hứa Thành, thương lượng cùng Hoằng Nông Trương Tế một chút. Tốt nhất chúng ta cùng đi, như vậy, mới không còn bị Hứa Thành ăn tươi nuốt sống "

Lý Thôi nhìn vào hai mắt Quách Tỷ, rốt cục hắn cũng cắn răng nói: "Tốt, chỉ cần chúng ta đầu hàng Hứa Thành, có thể khiến cho triều đình sợ ném chuột vỡ bình, không dám tự ý sử dụng binh đao. Chỉ cần chúng ta có thể đoàn kết cùng Trương Tế, cũng sẽ không sợ Hứa Thành mưu đoạt binh quyền của chúng ta"

"Bởi như vậy, chủ yếu chính là Trương Tế tướng quân" Giả Hủ nói.

"Ta có thể tự mình đi một chuyến" Quách Tỷ nói: "Gặp Trương Tế nói rõ lợi hại. Về phần Hứa Thành, phải có một người sở trường ăn nói, gặp Hứa

Thành kể rõ thành ý của chúng ta"

Chứng kiến ánh mắt của mọi người ở đây đều nhìn về chính mình, Giả Hủ vừa chắp tay, vừa nói: "Giả mỗ nguyện đi, nhất định không làm nhục sứ mạng"

"Tốt, chúng ta thương lượng một chút, xem cần nói gì đó để cho Văn Hòa nói cho Hứa Thành nghe" Quách Tỷ nói.

Mọi người chụm đầu tụ họp lại với nhau, nhất nhất thảo luận.

****************************************

Trên đường lớn từ Tịnh Châu đi thông Lạc Dương, một đội ngũ đang chậm rãi đi trên đường. Nhìn trang phục bên ngoài của những người này thì biết rõ những người này phần lớn là kỵ binh dưới trướng Lạc Dương Hứa Thành. Chỉ có điều, những dũng sĩ này vốn nên ngồi trên lưng ngựa, tung hoành chạy băng băng, lúc này lại đang vây quanh mấy chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển. Ở chính giữa bọn họ, còn có một ít người mặc áo da, xem bộ dáng là người du mục phương bắc.

"Này, Cốc hiệu úy, lúc nào thì chúng ta có thể tới Lạc Dương?" Từ trong một chiếc xe ngựa thò ra một đầu người. Người này nhìn qua ước chừng sáu mươi tuổi.

"Trát Bản Hòa trưởng lão, không cần phải gấp gáp. Chúng ta sắp sửa đi tới Hoàng Hà rồi, đi qua Hoàng Hà, chính là khu vực Ti Châu, đã rất gần Lạc Dương" đầu lĩnh kỵ sĩ đáp.

"Chẳng lẽ không thể nhanh chút ít sao?" lão nhân được gọi là Trát Bản Hòa hỏi. Xem ra có lẽ ông ta đã không đợi được nữa rồi.

"Không thể, trưởng lão" đầu lĩnh Cốc hiệu úy nói: "Ngài biết rõ, bên trong một chiếc xe là một người bị trọng thương. Nếu như xe ngựa đi quá nhanh, sẽ khiến cho miệng vết thương của hắn vỡ ra"

"Vậy đến cùng là người nào? Vì sao các người lại chiếu cố hắn như vậy?" Trát Bản Hòa trưởng lão hỏi.

"Ta cũng không biết, chỉ biết là một tiểu tướng kỵ binh dưới trướng U Châu Công Tôn Toản, rất lợi hại" Cốc hiệu úy đáp.

"Lợi hại? Có thể lợi hại hơn kỵ binh của các ngươi sao? Lợi hại, anh dũng hơn cả Công Tôn Chỉ tướng quân sao?" Trát Bản Hòa nói với Cốc hiệu úy.

Khi nói lại dẫn ra một vài người, mỗi một người lại đặt một câu hỏi.

Trát Bản Hòa hỏi liên tiếp mấy vấn đề, xem dáng vẻ như là muốn hỏi đã lâu.

"Người này không phải do công Tôn Tướng quân bắt được, cho nên hai người bọn họ cũng không giao đấu với nhau. Thế nhưng như theo

Bàng tướng quân nói người này, so với Công Tôn Chỉ tướng quân, chỉ có mạnh chứ không yếu hơn" Cốc hiệu úy cũng rất hay nói. Bằng không cũng sẽ không bị phái đi hộ tống người khác.

"Ngươi cũng không nên gạt lão đầu tử ta, người trẻ tuổi" Trát Bản Hòa nói: "Công Tôn Chỉ tướng quân là tướng quân vũ dũng nhất mà ta nhìn thấy. Ta không tin người này có thể lợi hại hơn so với hắn" Lời nói của Trát Bản Hòa nhận được sự tán đồng của những người du mục đang cưỡi ngựa đi bên cạnh.

"Trưởng lão của ta ơi, ta làm sao mà lừa ngươi?" Cốc hiệu úy cười cười, nói:

"Các người đã chứng kiến kỹ thuật cỡi ngựa bắn cung của kỵ binh quân ta"

“Đúng vậy, tên nỏ của các ngươi xác thực rất lợi hại" Trát Bản Hòa nói nghe xong hắn mà nói. Cốc hiệu úy cười gượng. Lão đầu tử bướng bỉnh này chỉ nguyện ý thừa nhận đối phương có trang bị tốt. Xem ra đối phương cũng rất tự phụ đối với kỹ thuật cỡi ngựa bắn cung của mình.

"Lúc ấy Bàng tướng quân dẫn theo hơn một ngàn người, vừa vặn gặp một đội kỵ binh trinh sát của Công Tôn Toản. Hai quân gặp nhau, Bàng tướng quân vốn muốn bắt sống bọn chúng, nhưng đối phương rất ngoan cường, đã chạy trốn về hai bên còn bắn tên về quân ta. Trưởng lão ngài biết rõ điều khiến

Bàng tướng quân mất hứng nhất chính là người khác càn quấy ở trước mặt mình, nhất là hắn vốn có lòng tốt, cho nên hơn một ngàn người liền áp tới, loạn tiễn bắn ra cùng một lúc. Kết quả, một đám ngu ngốc đã thành vong hồn dưới tên. Chỉ có người này, một cây ngân thương, múa kín không kẽ hở, không chỉ không bị bắn chết, còn quay người xông lên chém giết.

Thế nhưng cuối cùng hắn không thể trốn được, trên người rốt cục vẫn phải trúng tên. Đợi đến lúc quân ta dừng bắn tên, trên người hắn đã trúng bảy mũi tên, trọng thương bất tỉnh. Bàng tướng quân cảm thấy hắn là một nhân tài khó có được, liền mệnh lệnh quân y nghiêm chỉnh cứu chữa. Vấn đề là thương thế của hắn quá nặng, tuy rằng thoát chết, vẫn hôn mê bất tỉnh. Chính vì vậy Bàng tướng quân lệnh cho ta thuận tiện mang hắn về

Lạc Dương tìm danh y khám chữa bệnh"

Nghe xong Cốc hiệu úy nói, đám người Trát Bản Hòa "ồ" lên một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Bọn họ biết rõ tên nỏ của kỵ binh quân Hứa Thành cực kỳ uy lực. Đừng nói là mặc giáp da, coi như là giáp sắt cũng không nhất định có thể phòng ngự được. Hơn nữa, quân cung nỏ sắp xếp thành hàng, từng dãy liên tiếp, dùng để chống lại kỵ binh của người thảo nguyên xung phong tấn công tập thể, có thể nói là trí mạng. Huống chi, hơn một ngàn người bắn một người, chỉ trúng lần lượt bảy mũi tên, bảo vệ mình không chết. Chuyện như vậy trong suy nghĩ của bọn hắn chỉ có thể cũng coi là kỳ tích. Khó trách Bàng Bái, tính cách nóng nảy, không coi ai ra gì, cũng không nỡ bỏ người này chết.

Quan sát thái độ của đám người Hồ phương bắc, Cốc hiệu úy một hồi cười thầm. Hắn thầm nghĩ: đây là ta còn cố ý nếu nói kém đi. Nếu các người biết rõ tiểu tử này vốn bị bắn chết ngựa, lại bị quân ta tứ phía bao vây, mới có thể bắn hắn bị thương, không biết các ngươi còn có thái độ gì nữa?

Nghĩ tới đây, Cốc hiệu úy lại nghĩ tiếp: thật không biết tên hỗn đản nào, Bàng tướng quân rõ ràng nói rõ chỉ cần bắn bị thương là được, hắn còn bắn vào chỗ hiểm của người ta, thiếu chút nữa bắn chết người ta.

Thực khốn khiếp, con mẹ nó, điều đáng hận nhất chính là làm hại hơn một ngàn người lần lượt bị phạt. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cho tới tận lúc này, người được Bàng tướng quân tiến cử cũng chỉ có một mình

Hồng Phong tướng quân. Người này cũng có thể lọt vào mắt tướng quân, chẳng phải cũng có thể sánh bằng Hồng Tướng quân sao? Về sau nếu hắn thật sự phát đạt, chỉ bằng việc ta ở dọc con đường này quan tâm, chiếu cố hắn, ngày khác chẳng phải hắn cũng chiếu cố ta thật tốt sao? Ha ha.

***********************************

Cuối cùng Giả Hủ đã tới Lạc Dương. Hắn thoáng giật mình với tán thưởng trước sự phồn thịnh của Lạc Dương, hắn tìm được phủ Hứa Thành, báo tên của mình.

Lúc ấy Hứa Thành đang đàm luận cùng Trần Cung, Thường Hâm cùng với Lư Dục vừa mới thành hôn, nghe thủ hạ báo danh, khiến Hứa Thành khi đi đang nói, kinh ngạc tới mức cắn phải đầu lưỡi. Cuối cùng Hứa

Thành ban một mệnh lệnh mà khiến ngày sau Giả Hủ liên tục phàn nàn với hắn: "Đừng để cho hắn trốn thoát"

Kết quả, Giả Hủ bị thân binh của Hứa Thành trói gô lại, xô xô đẩy đẩy tiến vào bên trong. Lúc Giả Hủ nhìn thấy Hứa Thành đang định ra ngoài nghênh đón, sắc mặt hắn vốn đã rất khó coi, lúc này lại càng khó coi hơn, hối hận nghĩ rằng Hứa Thành quả thật muốn rút miệng mình.

"Văn Hòa, ngươi không sai chứ? Đều tại ta, không nói rõ ràng mệnh lệnh. Ngươi cũng đừng trách ta, ha ha ha" Hứa Thành vừa cùng cười, vừa đạp, đuổi mấy thân binh áp người đi, nhưng hắn lại quên cởi trói cho Giả Hủ.

"Hứa tướng quân, tướng quân ngài có thể nới lỏng dây trói tay cho tại hạ một chút không? Tại hạ chỉ là một văn nhân yếu ớt, tay trói gà không chặt, không thể chịu được đám thủ hạ hổ lang của tướng quân giày vò" Giả Hủ nói. Thế nhưng trong giọng nói của hắn vừa như bình tĩnh, vừa như đôi chút bất mãn.

Vốn văn nhân như Giả Hủ, ngươi có thể ở trước mặt hắn nói muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không thay đổi sắc mặt, bởi vì một lời nói như vậy tất phải có nguyên nhân. Nhưng khi còn chưa gặp mặt, đã muốn trói người, vô luận ở phương diện nào cũng đều nói không thông, Giả Hủ còn không biết đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này, đối với người luôn luôn nắm tất cả trong tay như hắn mà nói, thật sự không thể dễ dàng tha thứ. Đến lúc biết rõ nguyên nhân, dĩ nhiên là do binh sĩ hiểu sai mệnh lệnh, chịu tai bay vạ gió, dù là ai cũng sẽ không dễ chịu.

"Cái này, Văn Hòa" Hứa Thành cẩn thận nói: "Ngươi sẽ không trách ta chứ?"

"Không dám" Giả Hủ nói. Thế nhưng trên người hắn có thêm một sợi dây thừng, tình cảnh này có chút quái dị.

"Vậy là tốt rồi" Hứa Thành bắt đầu ra tay cởi trói, hắn vừa tháo dây vừa nói: "Ngươi cũng biết, Văn Hòa, một nhân tài như ngươi, ta cầu còn không được. Lúc này tự ngươi tìm tới cửa, ta nhất thời nóng vội, ngươi nói có thể tha thứ hay không?"

"Tướng quân biết rõ ta?" Giả Hủ hơi giật mình, hắn cử động thân thể đôi chút. Đám thân binh của Hứa Thành thật sự có khí lực. Nghe nói mỗi người đều là tinh nhuệ, xem ra thật sự không giả.

"Ha ha, Văn Hòa tiên sinh khiêm tốn. Chúa công từng nói với chúng ta, nói tới người có tài có đức trong thiên hạ, danh tiếng của tiên sinh nhớ mãi không quên. Chỉ vì tiên sinh theo Đổng Trác đi về phía tây, không thể gặp mặt, chúng ta cũng bởi vì chuyện này mà tiếc nuối lâu nay" Lư Dục từng theo Lư Thực ở Lạc Dương rất lâu, biết một chút thanh danh của Giả Hủ. Thế nhưng hiểu biết của hắn cũng có giới hạn mà thôi, hắn chỉ cho rằngHứa Thành bởi vì nguyên nhân thủ hạ của mình là người đọc sách quá ít nay nghe nói một danh nhân đến, cho nên nôn nóng không thể chờ đợi được, vì vậy Lư Dục ở bên cạnh nói chen vào, đỡ mấy câu cho Hứa Thành, hắn cũng không biết giá trị thật sự của Giả Hủ.

"Không dám, tiên sinh là ?" Giả Hủ hỏi Lư Dục hỏi. Trong đám quan văn thủ hạ của Hứa Thành, Thường Hâm dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi, Trần Cung trải qua phong trần, Hà Thông dáng vẻ hiền lành, chỉ có Lư Dục từ thuở nhỏ liền chịu sự dạy bảo của Lư Thực, một Đại Nho, nho nhã hơn người, mà hắn lại đang là người đứng thứ hai trong đám quan văn thủ hạ của Hứa Thành, tự nhiên cũng thiếu không được khí chất của người làm quan. Lúc này Lư Dục có thể được xưng tụng là khí chất bất phàm. Điều này khiến cho Giả Hủ vô cùng ngạc nhiên, hắn cứ tưởng rằng vị đại hiền nào đó đang ở chỗ này.

"Đây là Lư Dục, Lư Tử Gia, . . ." Hứa Thành ở một bên giới thiệu.

"Hẳn là công tử của Lư Thực, Lư công tử gần đây cưới Thái Văn Cơ?" Không đợi Hứa Thành nói xong, Giả Hủ liền kêu lên.

"Chính là tại hạ" Lư Dục có chút mất hứng, mình nào có đi trêu chọc người nào, lấy lão bà chẳng lẽ là sai lầm sao? Người người đều bày tỏ vẻ ngạc nhiên đối với chuyện này, khiến cho bản thân mình như là từ sau khi cưới Thái Diễm mới có thể có địa vị cao. Bản thân mình có bản lĩnh thật sự nhưng khi nghĩ đến Thái Diễm, hai người mới thành hôn không lâu, lửa nóng trong lòng hắn lại lập tức bốc lên.

"Không biết Văn Hòa tiên sinh đến có chuyện gì?" Thường Hâm ở một bên hỏi.

"Tại hạ đến đưa tin cho ba vị tướng quân Lý Thôi, Quách Tỷ với Trương Tế" Giả Hủ trả lời.

"Tin tức gì? Ba vị này tuy rằng cùng làm thủ hạ Đổng Trác với ta mấy năm, đều không có thâm giao" Hứa Thành nói.

"Chúa công, trước tiên vào nhà nói sau. Văn Hòa tiên sinh ở xa tới, cũng không thể đứng đây nói chuyện với chúa công " Lư Dục nói.

Vì vậy, cả đám đi vào trong nhà, hàn huyên.

"Ba người bọn hắn muốn quy thuận ta?" Hứa Thành nghe xong Giả Hủ nói, kinh ngạc vạn phần, hắn liếc mắt nhìn ba thuộc hạ ở xung quanh. Tất cả đều có dáng vẻ như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn