Đọc truyện Bạch Nhật Mộng Chi Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 13: Tam Anh Vs Lữ Bố



"Đừng nhìn ta như vậy, giống như ta là động vật quý hiếm vậy" Hứa Thành nói tiếp: "Ta cũng không suy đoán. Các ngươi hãy nghĩ xem, tuy ĐổngTrác làm nhiều chuyện xấu, nhưng đối xử với người dưới, nói như thế nàocũng không sai. Một tên lính quèn có thểlên tới ngũ quan Trung lang tướng, ta cũng đủ biết, các người nói đúngkhông?"

"Tướng quân, ngài cũng đừng khoe chức quan, biết rõ ngài khẳng định có ý khác" Bàng

Bái không nhịn đượcnói, cũng chỉ có hắn có can đảm nói chuyện cùng Hứa

Thành như vậy. Hắn bị phạtnhiều hơn nên cũng có sức miễn dịch.

"Ha ha" Hứa Thành gượng cười hai tiếng, nói: "Chư hầu Quan Đông ngoại trừ

Tôn Kiên cùng Tào Tháo, cũng khó có thể dùng được việc, nhưng thủhạ tuyệt đối không thiếu nhân tài. Đổng Trác muốn dựa vào Lã Bố đạt được thắnglợi, căn bản cũng không khả năng. Điều chúng ta cần phải làm, chính là khi bọnhắn mới vừa tiến vào giai đoạn giằng co, thúc đẩy một chút. . ." Thanh âmdần dần thấp xuống, một người mang hai thế lực lớn nhất thiên hạ nhập vào trongâm mưu của mình. Ở trong căn phòng nho nhỏ này, bị một đám tiểu nhân vật đùa bỡn.

Cùng lúc đó, Đổng Trác dẫn đại quân đã đến Hổ Lao quan. Hắn mệnh lệnh Lã Bố mang ba vạn binh mã đến đóng quântrước Hổ Lao quan, chính mình suất lĩnh chủ lực trú ở trong quan, đối diện cùngliên quân Quan Đông.

Ngày kế tiếp, Thái thú Hà Nội Vương Khuông, dẫn binh tới trước quan. LữBố nhìn thấy, chỉ đem theo thiết kỵ ba nghìn, chạy vội tới đón. Vương Khuông tướngquân xếp trận thế, ghìm chặt chiến mã, đứng ở dưới cờ nhìn về phía trước, chỉthấy Lã Bố xuất trận: đầu đội nón trụ vàng, cẩm hoa bào gấm

Tây Xuyên Hồng, trên người mặc liên hoàn giáp, eo buộc thắt lưng Linh

Lung Sư; cung tên tùy thân,trong tay cầm họa kích, cưỡi ngựa Xích Thố: quả nhiên là "Nhân trung Lã Bố,Mã trung Xích Thố "

Vương

Khuông quay đầu lại hỏi nói:"Ai dám xuất chiến?" Đằng sau, một tướng phóng ngựa vác thương mà ra. Vương Khuông nhìn tới, chính là danh tướngHà Nội Phương Duyệt, chỉ thấy hai ngựa giao nhau, còn không đầy năm hiệp,Phương Duyệt đã bị Lã Bố một kích đâm xuống dưới ngựa. Quân Vương

Khuông đềukinh hồn bạt vía. Sau đó Lã Bố vác kích xông thẳng tới, quân

Vương Khuông đại bại,chạy trốn khắp nơi. Lã Bố xung phong như vào chỗ không người. May mắn, lúc này haiquân kiều Mạo, Viên Di cũng đã chạy đến, hai người hợp binh cứu Vương Khuông. LãBố binh ít, lập tức lui bước. Ba lộ chư hầu tổn thất không ít binh mã, rơi vàođường cùng, chỉ có lui về phía sau ba mươi dặm hạ trại, đồng thời sai người bẩmbáo tình hình chiến đấu cùng Viên Thiệu. Viên Thiệu nhận được tin tức, lập tứcmệnh lệnh toàn quân tiến lên, không bao lâu, năm lộ quân mã đều đi đến trước HổLao quan. Mấy người Vương Khuông cùng năm lộ chư hầu mới tới thương nghị, đềunói Lã Bố anh hùng, dũng mãnh không người có thể địch

Viên Thiệu nghe xong, giận dữ,nói: "Hứa Thành, một Hiệu úy nho nhỏ, trong tay chỉ có mấy ngàn binh mã,còn chặn được Lã Bố cùng Hãm Trận doanh của hắn. Hôm nay, Hãm Trận doanh không ra, chỉ mới mộtmình Lã Bố mà thôi, các người đã bị đánh đại bại, còn dám ở chỗ này làm loạnquân tâm của ta sao?"

Vương Khuông và ba người đều ấpúng không nói, chư hầu ở bên đều nhao nhao nói hãy bớt giận, nói chiến sự quantrọng hơn.

Viên Thiệu cũng không tiện tráchtội ba người, nhưng Lã Bố canh giữ ở trước Hổ Lao quan, không đánh bại Lã Bố,thì sao có thể đánh Đổng Trác trú đóng ở quan nội?

Tất cả mọi người đều buồn rầukhông thôi. Những cái đầu vốn đang nóng sau khi Tôn Kiên chém Hoa Hùng, nhanhchóng lạnh xuống. Lúc này bọn hắn mới nhớ tới chính mình tụ tập mười tám lộ chưhầu mới chỉ có lực lượng tương đối ngang bằng Đổng Trác mà thôi.

Khi mọi người đang trầm tư suynghĩ phương pháp đánh bại kẻ thù, một tên tiểu Hiệu vào báo lại: "Lã Bố đangkhiêu chiến ở trước doanh "

Mọi người nghe xong, hơi giậtmình, cũng đều căm tức không thôi. Bọn hắn đều cảm thấy tiểu tử Lã Bố này khinhngười quá đáng, vì vậy tám lộ chư hầu, đồng loạt lên ngựa, toàn quân chia làm támđội, chia quân ở trên đồi cao, nhìn quân mã Lữ Bố từ xa, chỉ thấy đối phương túkỳ phấp phới. Viên Thiệu đang muốn theo như quy củ tới trước trận kêu gọi đầuhàng, Lã Bố không cho hắn cơ hội này.

Hắn gào lên “Hôm nay ta tới chính là chémgiết” Nói rồi một người một ngựa xông trận. Bộ tướng Mục Thuận của Thái thú ThượngĐảng Trương Dương, hét lớn một tiếng, giục ngựa vác thương nghênh chiến, vừa mớichạm nhau, đã bị Lã Bố tay nâng một kích, đâm chết dưới ngựa. Chưhầu kinh hãi, nhất là năm lộ chư hầu tới sau. Lúc này bọn họ mới chính thức chứngkiến dũng mãnh của Lã Bố. Bộ tướng Vũ An Quốc của Thái thú Bắc Hải, Khổng

Dungkhông phục, vung vẩy hai đại thiết chùy, thúc ngựa mà ra. Lã Bố nhìn thấy, cũngvung kích thúc ngựa tới đón, chiến hơn mười hiệp, Lã Bố trở tay một kích chém đứtcổ tay Vũ An Quốc. Vũ An Quốc kêu thảm một tiếng, vứt bỏ chùy mà chạy, Lã Bốthúc ngựa Xích Thố theo sát phía sau, mắt thấy sắp vượt qua, Viên Thiệu chỉ huybát lộ quân binh đều xông lên, lúc này mới cứu được Vũ An Quốc. Lã Bố cũng lui về

Chúng chư hầu quay về trại thươngnghị. Tào Tháo nói: "Lã Bố anh dũng vô địch, quả nhiên danh bất hư truyền.Theo ta thấy chỉ có hội hợp mười tám lộ chư hầu, cộng đồng thương nghị thượngsách, chỉ cần có thể đánh bại Lã Bố,

Đổng Trác dễ dàng đối phó hơn nhiều"

Mọi người đang thương nghị, đangmuốn phái người đi triệu tập mười lộ binh mã kia, một tên tiểu Hiệu lại vào bẩmbáo: "Lã Bố lại tới trước trận khiêu chiến"

Công Tôn Toản giận dữ, nói:"Tiểu tử cực kỳ kiêu ngạo" liền tự mình mang thủ hạ Bạch mã kỵ binh,đi ra trước trận.

Lúc này Lã Bố đang diễu võ dươngoai trước trận. Hôm nay hắn liên tiếp đại thắng, vẻn vẹn mang theo ba nghìn kỵbinh thế mà chém giết chư hầu người ngã ngựa đổ. Lúc này tin tưởng của hắn đãlên tới tột đỉnh. Hiện tại Lã

Bố đang hối hận trong lòng là vừa rồi hắn khôngthể nắm lấy cơ hội, trực tiếp nhảy vào trận địa địch, lần lượt làm thịt những chưhầu trông thì ngon mà không dùng được kia. Hiện tại Lã Bố căn bản cũng khôngtin liên quân chư hầu có thể giữ mà không bị bại khi lính kỵ binh của mình xungphong vào trận. Đừng quên, đằng sau ba nghìn thiết kỵ kia còn có ba vạn hổ langchi sư đi theo.

Lữ Bố đang nghĩ ngợi lung tung ởnơi đó, nghĩ đến chính mình phải làm thế nào thu thập hết liên quân chư hầu giốngnhư trảm rau cắt dưa vậy, một tiếng hét lớn vang lên: "Lã

Bố tiểu tặc, chớcó liều lĩnh. Gia gia của ngươi tới đây" Lã Bố tập trung nhìn, chỉ thấy mộtviên Đại tướng, mặc áo giáp bạc, cưỡi một thớt tuấn mã màu trắng, trong tay cầmgiáo dài, chạy như bay đến. Đúng là Thái thú

Liêu Đông Công Tôn Toản đang đến.

"Công Tôn Toản, hừ" Lữ

Bốcười nhạt, thầm nghĩ: "Hôm nay sẽ cho ngươi, Bạch Mã tướng quân biến thànhcon lừa chết tướng quân" Lã Bố cũng không đáp lời, hai chân kẹp chặt, ngựaXích Thố tựa như một tia chớp đỏ, mang theo Phương Thiên Họa

Kích phát ra ánhsáng lạnh lẽo, xông về phía Công Tôn Toản.

Trên Hổ Lao quan, đám người ĐổngTrác, Lý Nho một mực xem cuộc chiến, nhìn thấy Lã Bố anh dũng vô địch, đại thắngliên tiếp, tất cả đều cực kỳ hưng phấn, đều cho rằng đánh bại liên quân QuanĐông chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lúc này nhìn thấy Công Tôn Toảnxuất chiến, Lý Nho cười nói: "Công Tôn Bá Khuê tự nhận là võ nghệ thành thạo,dám đến vuốt râu hùm Ôn Hầu, không biết có thể giữ được tánh mạng hay không?"

Đổng Trác nói: "Công Tôn Toảnlà đệ tử của Lư Thực, tuy rằng cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng dù sao cũnglà đệ tử thế gia, chỉ thích thổi phồng , một phần bản lĩnh cũng bị người thổithành vô cùng. Hắn ở biên cảnh du dương uy phong còn có thể được, ở trước mặt PhụngTiên, hắn có thể làm thế sao? Hôm nay hắn dám tới nơi này, cũng đừng nghĩ còn sốngmà trở về.

Thầy của hắn không cảm thấy khiến cho hắn, một đệ tử như này đến chỉlà miếng mồi cho Phụng Tiên hay sao? Giếttiểu tử này cho ta "

Chúng tướng gật đầu đồng ý. Tuy rằngĐổng Trác không quá lợi hại, nhưng ngay từ khi còn là thiếu niên đã bắt đầulãnh binh chiến trận. Hiện tại tuy tuôi tác y già nua, đảm lượng nhỏ đi khôngít, nhưng kinh nghiệm quan trường, vẫn còn có thể nhìn thấy người bản lĩnh. Phântích này cũng coi như đúng trọng tâm.

Lập tức, Đổng Trác cho người thôngbáo cho Lã Bố đang giao chiến giữa chiến trường, yêu cầu phải hắn "Làm thịt"Công Tôn Toản.

Nghe truyền lời, Lữ Bố không còngì ngần ngại, hắn đang chiếm giữ ưu thế tuyệt đối. Lã Bố tin tưởng chỉ cần mấyhiệp nữa, hắn có thể đánh chết

Công Tôn Toản ngay tại chỗ. Công Tôn Toản khôngvui, hắn đang đau khổ chèo chống. Hắn chỉ cảm thấy Phương Thiên Họa Kích của LãBố càng ngày càng nặng, càng lúc càng nhanh. Sở dĩ Công Tôn Toản còn không thấtbại, chẳng qua là vì một chút tôn nghiêm của võ tướng. Thế nhưng hôm nay ngườita chỉ rõ phải lấy cái mạng nhỏ của hắn. Nếu ngươi không đi thì sẽ không còn cơhội nữa. Công Tôn Toản rơi vào đường cùng, thừa dịp hai ngựa vượt qua nhau, hắnthúc ngựa chạy thục mạng về hướng đại doanh. Lã Bố sao có thể chịu bỏ. Mặc dù hôm nay phongquang vô hạn, nhưng trong số những người ra đánh nhau còn không có một ngườinào đủ sức nặng. Lúc này thật vất vả có một người đến, sao có thể khiến cho hắnchạy mất, huống chi Lão Tử được chỉ định phải lấy mạng của gã.

Kể từ đó, hai người một chạy mộttruy, đi thẳng đến đại doanh liên quânchưa hầu, Đổng Trác sợ Lã Bố gặp bất lợi, mệnh lệnh ba vạn đại quân ở ngoàiquan theo sát, cũng đánh về hướng đại doanh liên quân.

Tuy rằng chiến mã của Công Tôn Toảncũng là một tuấn mã khó có được, nhưng không thể so được với Xích Thố thần câulướt gió mà đi. Công Tôn Toản chạy không được bao xa, khoảng cách chạy trốn đãhoàn toàn bị thu hẹp, Lã Bố giơ kích hướng về phía sau lưng của Công Tôn Toản, mãnh liệt nện xuống. Nếu cú đánh này đậptrúng, dùng lực lượng của Lã Bố, sẽ lập tức nện đứt gân gãy xương của hắn, ngũtạng đều có thể nát bấy.

Chư hầu đều cưỡi ngựa đứng ở trêncao, mắt thấy Công Tôn Toản rơi vào tình thế nguy hiểm, đều nóng vội khôngthôi, Bạch mã kỵ binh cũng lao tới cứu chủ tướng. Nhưng khoảng cách nhìn như rấtgần, lúc này lại phảng phất cách chân trời xa xăm. Trong lúc nhất thời, thiên địavô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người trơ mắt nhìn Phương Thiên Họa Kích của Lã Bốcứ như vậy đánh xuống, xuống. . .

"Cạch" một tiếng vang thậtlớn, chấn động hai tai mấy chục vạn người ở đây, nổ vang. Ngay sau đó một tiếngrống to giống như sấm vang vọng toàn trường: "Gia nô ba họ, Trương

Phi nướcYến ở chỗ này"

"Ầm" "Ầm""Ầm". Tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền khắp nơi, vào lỗ tai mọi người,thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng gào to cựclớn, chấn động lòng người. Lúc này, người hai phe, kể cả đám người Đổng Trác đangđứng ở bên trên Hổ Lao quan, cũng kể cả chúng chư hầu Viên Thiệu đang đứng ởtrên gò cao không biết tên, kể cả Bạch mã kỵ binh cùng Tịnh Châu tinh binh đangcông kích lẫn nhau, đều đứng yên tại chỗ đó, nhìn xem một đạo hồng quang cùng mộtđoàn bóng đen trên chiến trường, nhìnxem cuộc chém giết này phảng phất như không nên phát sinh ở nhân gian, cứ như vậynhìn xem, thật lâu, thật lâu. . .

"Lã Bố chớ có càn rỡ, QuanVân Trường ở chỗ này" mọi người còn không kịp phản ứng, một tiếng quátchói tai cùng với một ánh hào quang lạnh giá, nhanh chóng chen vào. Ngay sau đóbóng đen vốn đã nhanh chóng bị ánh sáng màu đỏ bao trùm, mãnh liệt tránh thoát sựtrói buộc của ánh sáng màu đỏ, sau đó ánh sáng màu xanh tập trung cùng một chỗ,lật ngược thế cờ. Ánh sáng màu đỏ bị bao vây lại. Nhìn qua, ánh sáng màu đỏ giốngnhư bị chế trụ, nó không ngừng co rút lại, co rút lại. Ánh sáng màu xanh cùngbóng đen cũng co rút lại theo, gắt gao ngăn chặn nó. Mắt rõ ràng nhìn thấy ánhsáng màu đỏ đã co lại tới mức không thể co lại, ánh sáng màu xanh cùng bóng đenđã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Đột nhiên, ánh sáng màu đỏ lại một lần nữa mãnhliệt co rút lại. Còn lần này, ánh sáng màu xanh cùng bóng đen không thể theosát ngăn chặn, để lại khe hở cho ánh sáng màu đỏ. Một lát sau ánh sáng màu đỏ đạithịnh, một đạo hồng quang phảng phất phân thân trở thành trăm ngàn đạo, vô cùngmạnh mẽ một lần nữa bao bọc ánh sáng màu xanh cùng bóng đen lại trong đó.

Mắt thấy ánh sáng màu xanh cùngbóng đen lúc này đây toàn lực bị áp chế bởi ánh sáng màu đỏ, nhiều lần mong muốnxung đột ra mà không có kết quả. Lúc này ở bên trong đột nhiên xuất hiện hai đạoHuyền hoa. Chúng không có khí thế chưa từng có từ trước đến nay như ánh sángmàu xanh, cũng không bá đạo ta mặc kệ hắn là ai như bóng đen nhưng chúng kiên địnhđâm thẳng vào ánh sáng màu đỏ lúc này đã dốc hết toàn lực phân bố thành màn ánhsáng màu đỏ vây khốn thanh mang cùng bóng đen. Lúc này hai đạo Huyền hoa không mấtbao nhiêu lực, phá vỡ mặt màn ánh sáng. Ánh sáng màu xanh cùng bóng đen bạophát mà ra, ngược lại mãnh liệt đánh tới ánh sáng màu đỏ.

Rốt cục, ánh sáng màu đỏ không thể địch nổi ánh sáng màu xanh, bóng đen cùng hai đạo Huyền Hoa liên thủ, chỉ đành cố gắng phát lực, bức ánh sáng màu xanh cùng bóng đen ra một chút, lại giải khai phong tỏa của Huyền

Hoa, bại mà trốn đi.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn