Đọc truyện Bắc Tống Phong Lưu

Chương 48: Thái viên ngoại



- Ủa, ngài đã quên rồi sao. Không phải tại hạ còn có một tiểu đệ đang ở trong quán của ngài mà. Tại hạ chính đang muốn hỏi, gần đây cậu ta sống thế nào rồi? Lý Kỳ nói.
- Tiểu đệ?
Thái Lão Tam hơi nhíu mày, bỗng bừng tỉnh đại ngộ: - À, có phải cậu đang nói tới tên ănCậu bé Trần A Nam kia đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy, không biết gần đây mẹ con bọn họ thế nào? Lý Kỳ hỏi.
Thái Lão Tam nhớ tới ngày đó mình bị Lý Kỳ khiến cho đầy bụi đất, đôi mắt lóe lên một tia oán hận, nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả đáp: - Lý công tử cứ yên tâm. Người mà cậu phó thác, tại hạ sao có thể dám chậm trễ. Hai người đó ở trong tiệm ăn được ngủ được, tinh thần vô cùng tốt.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Tại hạ đang suy nghĩ thu nhận mẹ con bọn họ. Dù sao quấy rầy quý tiệm lâu như vậy, trong lòng tại hạ rất băn khoăn. Tại hạ liền thay mặt bọn họ cảm ơn Thái quản gia. Nói xong, Lý Kỳ lại cúi người.
Thái Lão Tam vội vàng nâng Lý Kỳ dậy: - Là việc nên làm, là việc nên làm. Chỉ cần Lý công tử phân phó một câu, tại hạ lập tức phái người đưa mẹ con bọn họ an toàn tới quý phủ.
- Tại hạ sao có thể không biết xấu hổ như vậy.
Lý Kỳ cười ha ha. Ánh mắt lại bí mật liếc sang tay béo phía sau Thái Lão Tam. Thấy khuôn mặt của y có vẻ không vui, trong lòng cười thầm. Chỉ sợ Thái Lão Tam khi quay về phải ăn chửi một trận.
- Khụ, khụ, khu!
Thái Lão Tam và Lý Kỳ chính đang vui vè trò chuyện, phía sau bỗng vang lên mấy tiếng ho khan có ý cảnh cáo. Nghe thấy tiếng ho khan, Thái Lão Tam sợ tới mức cả người run rẩy, trên trán đổ mồ hôi.
Lúc này y mới nhớ tới phía sau mình còn đứng một người. Hơn nữa người này không phải là ai khác, chính là lãnh đạo trực tiếp của y, đại lão bản của Phỉ Thúy Hiên, Thái Mẫn Đức, Thái viên ngoại.
Thái Mẫn Đức là ai vậy? Đường đường một ông chủ lớn. Ở cả cái thành Biện Lương coi như là một người nổi tiếng có uy tín. Lại bị một hạ nhân của mình và một tên tiểu tử ăn mặc keo kiệt trắng trợn không đếm xỉa tới.
Đây là bực nào sỉ nhục!
Y và Lý Kỳ chưa từng quen biết, cho nên còn có thể tha thứ. Nhưng Thái Lão TamNếu không phải có Lý Kỳ ở đây, đoán chừng y đã vung một cái tát rồi.
Vừa tỉnh ra, trong lòng Thái Lão Tam không ngừng kêu khổ. Vội vàng bù đắp sai lầm của mình, hướng Lý Kỳ vẫy tay, cố nặn ra vẻ tươi cười: - Lý công tử, mau đến đây. Để tôi giới thiệu cho công tử một vị quý nhân.
- Quý nhân?
Lý Kỳ rất Kinh ngạc hỏi.
- Vị đại quan nhân này chính là lão gia của chúng tôi. Nổi tiếng là đại tài chủ của Đông Kinh, mọi người đều gọi là Thái viên ngoại.
Thái Lão Tam giơ tay giới thiệu Thái Mẫn Đức, vẻ mặt rất kiêu ngạo.
- Thái viên ngoại?
Lý Kỳ nhất thời hít một hơi khí lạnh. Bỏ qua Thái Lão Tam, đi thẳng tới trước mặt Thái Mẫn Đức, không thể tưởng tượng nổi nhìn Thái viên ngoại, kinh ngạc nói: - Vị này lẽ nào chính là đầu bếp từng làm việc cho Thái phủ Thái sư, về sau lại từ bỏ nghề nấu nướng theo nghề kinh doanh, Thái đại tài chủ?
Thái Mẫn Đức nghe Lý Kỳ nhắc tới chuyện cũ, lông mày hơi nhíu, vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: - Không dám, chính là Thái mỗ!
- Má ơi!
Lý Kỳ chợt kinh hô một tiếng, dọa Thái Lão Tam thiếu chút nữa đái ra quần. Hai chủ tớ còn chưa kịp phản ứng, Lý Kỳ bỗng hướng Thái Mẫn Đức cúi người thật sâu vái chào.
Thái Mẫn Đức rất không ngờ Lý Kỳ lại hành lễ lớn như vậy, hơi sững sờ, vội vàng nâng hắn dậy: - Lý công tử, mau mau đứng lên. Thái mỗ hà đức hà năng, sao đảm đương được đại lễ của công tử.
Lý Kỳ đứng dậy, rất Kích động nói: - Viên ngoại quá khiêm nhường rồi. Tiểu đệ nghe qua danh tiếng của viên ngoại như sét đánh bên tai. Hôm nay nhìn thấy, đã thỏa mãn mong muốn bình sinh!
Lời còn chưa nói hai câu, mã thí đã tới trước.
Mà những lời nịnh nọt này, ai chả muốn nghe.
Thái Mẫn Đức phất phất tay, cười ha hả: - Lý công tử cứ nói đùa. Thái mỗ chỉ là một thương nhân đầy hơi tiền. Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!
- Viên ngoại quá khiêm nhường rồi! Lý Kỳ lắc đầu, hướng Thái Mẫn Đức chắp tay:
- Những sự tích anh hùng của viên ngoại năm đó đã sớm nổi tiếng. Theo tiểu đệ thấy, nói ngài là Chư Cát tiên sinh trong thương giới, cũng không đú.
Ngồi xung quanh không thiếu một ít văn nhân thư sinh. Nghe thấy Lý Kỳ so sánh Thái Mẫn Đức, một kẻ ăn thịt người không nhả xương với Ngọa Long tiên sinh, đều tức giận tới dựng râu trừng mắt. Nếu không phải kiêng kỵ thực lực của Thái Mẫn Đức, phỏng chừng đã đồng loạt lao tới đánh Lý Kỳ một trận.
Nhưng vẫn có vài Phẫn thanh thấp giọng trào phúng.
- Tiểu nhân vô sỉ!
- Hừ, lại là hạng người a dua nịnh hót!
- Ngồi chung với cái hạng người này, làm sao có thể nuốt trôi cơm. Long Đình huynh, chúng ta nên tới chỗ khác ăn thôi.
Đối với mấy lời châm chọc đó, Lý Kỳ chẳng thèm để ý, chỉ cảm thấy buồn cười. Đám thư sinh cổ hủ các ngươi, cả ngày chỉ biết nịnh hót Thánh Nhân, vậy mà không biết xấu hổ chê lão tử. Đúng là chó chê mèo lắm lông.
Thái Mẫn Đức nghe Lý Kỳ khen y là Chư Cát Khổng Minh của thương giới, trong lòng vốn vui vẻ. Nhưng lại nghe thấy những tiếng châm chọc xung quanh, sắc mặt liền có chút xấu hổ. Khuôn mặt hơi đỏ, ngượng ngùng cười nói: - Thái mỗ chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi. Sao có thể so sánh với Chư Cát Thánh Nhân được. Mong công tử đừng trêu đùa nữa, tránh cho người khác nghe thấy lại chê cười tại hạ.
"Ngươi không cho ta nói, ta càng muốn nói. Bài bạc còn có có thể thua một nửa, nhưng vuốt mông ngựa sao có thể vuốt một nửa là dừng"
Lý Kỳ khinh thường liếc những người kia, lại hướng Thái viên ngoại thở dài: - Viên ngoại chính là người đại trí đại tuệ. Đừng quan tâm những kẻ chỉ biết suốt ngày rung đùi đắc ý, ngu dốt cổ hủ kia. Những người này chỉ biết dựa vào cha mẹ để ăn cơm. Sao có thể biết sự gian khổ của Thái viên ngoại được. Thứ cho tại hạ cả gan hỏi một câu.
- Lý công tử cứ hỏi. Thái viên ngoại vội vươn tay ý bảo hắn nói.
Cho dù là người ngu xuẩn, cũng không ngăn cản người khác nịnh hót mình.
- Tôi nghe nói viên ngoại xuất thân từ nhà nông, không biết có đúng không? Lý Kỳ hỏi.
Đối với thân thế của Thái Mẫn Đức, hắn đã tìm hiểu kỹ rồi. Bơi vì biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Thái viên ngoại hơi sững sờ. Mặc dù không biết vì sao Lý Kỳ lại hỏi như vậy. Nhưng y nhìn ra Lý Kỳ không hề có ý nói móc mình, gật đầu, thở dài: - Không dối gạt gì Lý công tử. Tổ tiên của tôi đời đời đều dùng nghề nông để sống. Mãi đến lứa của tôi mới Nói tới đây, lại thở dài lắc đầu: - Đúng là khiến Lý công tử chê cười.
- Đáng kính trọng, đáng kính trọng.
Bạn đang đọc truyện tại NetTruyen.com.vn